Chương 9: Sự trở lại (1). Báo tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRƯỜNG O 8:04

Ring...

Giữa buổi họp giao ban đầu tuần, điện thoại của Cự Giải rung lên vì có người gọi tới. Nếu theo thường lệ, nó sẽ nhanh chóng tắt điện thoại và mặc kệ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng khi ánh mắt nó lướt qua màn hình thì mặt mày tối sầm lại. Là Song Ngư, chủ hội Rắn. Cô ấy chẳng phải loại người tùy hứng gọi điện, đặc biệt vào khung thời gian "nhạy cảm" như vậy. Mất đến vài giây để suy nghĩ, cuối cùng Cự Giải cũng quyết định không bắt máy.

8:34

Cuộc họp kết thúc và mọi người cũng bắt đầu rời phòng. Cự Giải cũng nhanh chóng thu dọn tài liệu của mình rồi tiến tới phòng làm việc riêng. Cự Giải cố gắng giữ bộ mặt lạnh lùng chuyên nghiệp nhưng chân thì càng lúc bước càng nhanh. Dạo gần đây Cự Giải liên tục có những cảm giác bất an còn linh tính thì mách bảo có ánh mắt kẻ nào đang nhòm ngó đến mọi chuyển động của nó. Khi vừa tới nơi, nó nhanh chóng chốt cửa, buông rèm rồi mới gọi điện lại cho Song Ngư. Bằng giọng nhỏ và cẩn trọng, ngay khi đầu bên kia bắt máy, nó đã hỏi ngay:

- Cô gọi tôi có chuyện gì?

- Cự Giải, cô có thấy dạo này phía bên Xử Nữ có hành động khác thường gì không?

- ­Mọi thứ vẫn rất bình thường cho tới thời điểm hiện tại. Bây giờ đang giữa khóa huấn luyện nên có chút bận rộn. Sao?

- Thời gian tới cô nhớ chú ý kĩ hơn. Tôi không biết sự trở lại của người đó có ảnh hưởng gì đến trường O hay không, nhưng ...

Cốc! Cốc! Cốc!

Là tiếng gõ cửa. Sợi dây báo động rung lên từng hồi trong tâm trí nó. Cự Giải có thể nghe rõ âm thanh tim đập thình thịch trong lồng ngực vì lo lắng và sợ hãi.

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa ngày càng nhanh và dồn dập như thể đang trêu đùa Cự Giải. Âm thanh khó chịu ấy không phát ra từ phía cửa chính mà lại xuất hiện ngay sau Cự Giải - cửa sổ đã được buông rèm. Qua khe sáng hẹp nơi chiếc rèm không thể che tới hiện lên một gương mặt cười nham hiểm của kẻ không mời mà tới.

- Tìm thấy cô rồi! Cự Giải.

"Chết tiệt!" Nó nghĩ rồi đặt hung hãn đặt cái mũ đang đội trên đầu sang một bên. Cự Giải bắt đầu vuốt ngược những sợi tóc mái lúc nào cũng dài quá mắt, để lộ ra cặp mặt xanh lúc này đã sáng quắc như động vật mỗi khi chuẩn bị bước vào cuộc đi săn.

Cự Giải bực rồi. Thực sự đã bực mình rồi!

ĐẾM NGƯỢC NGÀY BẦU CỬ: 6 THÁNG 18 NGÀY

...

HAI NĂM TRƯỚC

PHÒNG HỘI TRƯỞNG HỘI HỌC SINH TRƯỜNG O 13:34

- Jack! Nghe em nói này!

Cô gái với mái tóc màu hạt dẻ hồ hời vừa gọi tên Jack vừa bước vào phòng là Xử Nữ - Tân hội trưởng hội học sinh trường O. Xử Nữ không thể khiến khóe miệng ngừng cười. Nó chạy đến, ôm chầm Jack từ phía sau, úp mặt vào tấm lưng của hắn.

Jack - người yêu, người Xử Nữ tin rằng là tri âm tri kỉ trong chốn chật hẹp tù túng Lost này, bằng giọng hứng thú giả tạo, đáp lại:

- Sao thế?

Xử Nữ không nhận ra gương mặt miễn cưỡng của hắn, chỉ muốn nhanh chóng kể lại chuyện tốt mình đã làm:

- Hơn 1/3 quân của Thiên Bình đã bị giết rồi. Phen này Thiên Bình không thể làm gì được nữa.

- Vậy à? Em có bắt được Thiên Bình không? - Jack tỏ ra khẩn trương, hỏi lại.

- Không. Em thả cô ấy đi rồi. Cô ấy bị thương khá nặng, chắc không thể chiến đấu trong khoảng thời gian tới đâu.

Xử Nữ trả lời xong, liền tiếp tục dụi mặt vào lưng Jack. Nó quá mệt mỏi với trận chiến vừa rồi, chỉ mong có thể nghỉ ngơi một chút. Trái với sự mong đợi từ nó, gương mặt Jack tối đen lại, ánh mắt lóe lên tia thù hận. Hắn cắn chặt răng, có làm cho giọng mình tư nhiên nhất có thể:

- Tại sao em lại thả cô ấy?

- Anh hỏi kì vậy? Vì cô ấy là bạn em.

Xử Nữ thấy cơ thể Jack khẽ rùng mình. Nhưng, vẫn như mọi lần, nó tảng lờ đi tất thảy. Nếu để ý quá kĩ, Xử Nữ có cảm giác trái tim mình sẽ chẳng thể chịu nổi những cú sốc dồn dập sắp tới. Lúc nào cũng vậy. Xử Nữ đang cố tìm lý do để bản thân lại có thể tin tưởng hắn.

Jack không nhạy cảm như thế. Có vẻ như sức chịu đựng của hắn đang ngày càng cạn kiệt đến nỗi hắn chẳng thèm che giấu đi cái đuôi cáo ngoe nguẩy sau lớp cải trang. Hắn quay người lại, đẩy Xử Nữ ra rồi siết chặt hai bả vai nó, nói gấp gáp:

- Xử Nữ? Em coi Thiên Bình là bạn? Thiên Bình là kẻ máu lạnh, là kẻ giết người không chớp mắt. Cô ta đã phản bội em, em biết mà.Thiên Bình không ưa gì anh và tình bạn giả tạo đó cũng chỉ là cách để cô ta chuộc lợi từ em thôi. Nghe này, Xử Nữ. Đừng để quá khứ che mờ lý trí của mình. Đó là một con quỷ đội lột người...

- Jack. Em không hiểu anh đang nói gì cả. - Nó trầm giọng cắt ngang những lời thao thao bất tuyệt nhằm tẩy não của Jack.

Xử Nữ cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm xuống đất để che giấu sự thất vọng tràn trề trong ánh mắt. Jack ngày càng khác với dáng vẻ ban đầu hắn từng thể hiện. Nó chưa bao giờ có đủ can đảm đển tin rằng người đã từng nhiều lần suýt chết để cứu nó, một trong những người thân cận nhất với nó thực chất chỉ là một vai diễn ở một vở bi kịch. Nó biết nhưng luôn làm ngơ đi.

Jack im lặng một lúc. Hắn nhìn thấy biểu hiện khác thường của Xử Nữ và chợt hiểu ra bản thân mình không thể tiếp tục giả vờ được nữa. Màn kịch này đã đến hồi kết.

Hắn buông tay rồi lùi lại vài bước. Xử Nữ vẫn đứng yên chỗ cũ, không còn bám lấy hắn như trước nữa. Jack cười nửa miệng:

- Nhận ra rồi à? Thất vọng à?

Cuối cùng nó cũng ngẩng nhìn hắn, hi vọng tắt. Không thể để hắn nhận ra sự yếu đuối của bản thân, nó dùng ánh nhìn nghiêm nghị nhìn Jack. Nhưng mọi sự cô gắng cũng chỉ dừng lại ở đó. Ngay cả việc đứng vững cũng khiến kẻ mạnh mẽ như Xử Nữ cảm thấy khó khăn.

- Chậc! Kế hoạch của tôi chi tiết đến thế cơ mà nhỉ? Quả đúng là tân hôi trưởng hội học sinh trường O. Không phải là hữu danh vô thực.

- Anh là ai? - Xử Nữ gằn giọng để sự xúc động không thể hiện rõ ra bên ngoài.

- Tôi ấy à? Ha. - Jack cười. - Để tôi chỉnh sửa câu hỏi lại một chút: Tôi từng là ai? Tôi từng là rất nhiều người trong thành phố này. Là nhân viên công ty BR, là thợ sửa điện, ... thậm chí là nhân viên quét rác. Những tôi vẫn luôn là Jack - kẻ tuyệt đối trung thành cho vị cựu hội trưởng hội học sinh - người mà cô và Thiên Bình đã tự tay giết chết.

- Ra là vậy. - Xử Nữ cười khổ. Nó không nói gì hơn vì cảm xúc đau đớn đã chiếm trọn cả lồng ngực, ngay cả việc hô hấp đều đặn cũng trở nên vật vả.

- Để trả thù hai người, tự tay tôi đã vẽ nên một kế hoạch đặc biệt. Giả vờ là người mới tới thành phố, thuận tiện gia nhập quân của trường O, âm thầm chia bè kéo phái, ly gián cô và Thiên Bình. Đưa ra một vài sách lược cai trị trường O, cứu mạng cô một vài lần,... Sao? Đau đớn à? Cảm giác bị phản bội ư? Chẳng phải cô và cả Thiên Bình kia cũng sử dụng mưu hèn kế bẩn để giết Stephen hay sao? Cuộc chiến quyền lực mà.

Jack tự hào kể lại kế hoạch suýt thành công của mình. Hắn luôn cảm thấy ngưỡng mộ bản thân vì trong suốt thời gian qua đã lừa được nhiều người đến vậy.

- Anh làm đến tận như vậy, chỉ vì muốn báo thù cho người đã chết hay sao?

- Lúc đầu là thế. - Jack nhún vai và cái vẻ đều giả của hắn thể hiện qua cả nụ cười trên gương mặt. - Nếu chỉ vì để trả thù cho một người mà làm đến như vậy thì tôi đã chẳng thế sống lâu ở thành phố Lost này. Lòng trung thành chỉ tồn tại khi người đó còn sống. Sống là cho mình. Cũng như cô thôi, đừng tỏ vẻ bản thân tốt đẹp khi thương xót cho cô bạn thân Thiên Bình của mình. Không hoàn toàn là vì tôi xúi giúc cô mới bất hòa với cô ta. Xử Nữ à, trong tiềm thức cô lúc nào cũng đề phòng và chẳng thực sự tin tưởng ai. Cô cũng chẳng yêu tôi nhiều như cô tưởng. Thứ mà Xử Nữ cần chẳng qua chỉ là một ai để cô có thể sẵn sàng giao những nhiệm vụ nguy hiểm cho.

- Không phải. Không phải thế. - Nó luôn miệng phủ định còn ánh mắt thì nhìn vào phía hư không.

Trong lúc Xử Nữ vẫn còn bàng hoàng ngẫm lại điều hắn nói, Jack rút súng giấu ở túi áo trong, ngắm thằng vào chân Xử Nữ bắn hai phát.

Mọi chuyện nhanh đến nỗi Xử Nữ không kịp lùi lại tháo chạy. Nó khụy xuống, máu từ vết thương chảy ra, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà.

- Mọi thứ đều theo kế hoạch cho đến lúc này. Tôi định sắp xếp cho chính cô giết Thiên Bình, nhưng hết lần này đến lần khác cô tha cho cô ta. Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Tôi không thể chờ được nữa.

Jack vừa nói, vừa tiến lại gần Xử Nữ. Nó bất lực lườm hắn vì không thể thoát ra khỏi căn phòng này. Thậm chí ngay cả cơ hội rút súng trong túi áo cũng không có. Xử Nữ ở với Jack đủ lâu đế biết hắn khôn ngoan đến nhường nào.

Jack lục trên người Xử Nữ, lấy điện thoại và cả khẩu súng. Xử Nữ đành phải giương mặt nhìn hai vật cứu sống nó cuối cùng bị cướp mắt mà không thể phản kháng. Nòng súng ở ngay thái dương nó không cho nó làm vậy. Ngay lúc này, nó chỉ biết bất lực cầu nguyện.

- À. Cô đừng có mất công hi vọng Song Tử sẽ đến. - Jack nở nụ cười ngạo mạn. - Tôi đã nhắn tin bảo hắn là cô đang bị thương ở bìa rừng L rồi. Hắn đang tìm cô ở chỗ đó. Hiện giờ cũng chẳng có ai ở đủ gần đây mà nghe thấy tiếng súng giảm thanh.

Jack vừa nói vừa dây thừng trói tay nó lại.

- Cô chưa chết bây giờ được. Nếu bây giờ âm thầm giết cô, sẽ chẳng có ai làm chứng để tôi đủ hợp lệ để trở thành tân hội trường hội học sinh cả.

Reeng..... Reeng.....

Tiếng chuông điện thoại bàn reo lên. Jack nhấc máy lên, mắt không hề rời khỏi Xử Nữ.

- Có chuyện gì?

Điện thoại đến từ đàn em canh cổng của Xử Nữ.

- Anh Jack, Thiên Bình đang tiến vào trường.

- Lập tức bắt cô ta lại.

- Nhưng....

- Nói.

- Cô ta bảo cô ta đến đầu hàng.

Tiếng điện thoại đủ to để Xử Nữ có thể nghe rõ cuộc trò chuyện. Nó mở trừng mắt sửng sốt. Đầu hàng? Một Thiên Bình cứng đầu cực kì căm ghét việc thua cuộc, sao có thể đầu hàng dễ dàng như vậy? Trái với vẻ nghi hoặc của Xử Nữ, Jack lại cực kì tin tưởng thông tin mới đến này. Suy nghĩ một cách logic, việc chịu thua là hoàn toàn hợp lý, vì Thiên Bình đang bị mất đi 1/3 quân số và bản thân nó đang bị thương nặng.

- Để cô ta vào. - Jack nói với người gác cổng. Miếng mồi béo bở dâng lên tên miệng, ai không vui mừng cho được?

Jack kéo Xử Nữ vào một hốc tủ đựng đồ thủy tinh trang trí, không quên dùng giẻ bịt miệng nó.

- Ngồi đây mà xem kịch hay. - Jack nhắc nhở.

Cốc! Cốc!

- Mời vào. - Hắn nói khi tự mình ngồi vào vị trí của Xử Nữ - chiếc ghế dành cho hội trưởng hội học sinh.

Thiên Bình bước vào, hoàn toàn lành lặn chứ không tỏ ra mình từng bị thương. Jack biết về năng lực của nó nên không hề tỏ ra hiếu kì. Nếu để ý kĩ, Jack liền có thể nhận ra những dấu hiệu cho thấy việc sử dụng năng lực quá mức của nó. Thiên Bình đã bị thương nặng. Ai trong trận chiến vừa rồi cũng biết điều này.

- Tôi nghe nói cô muốn đầu hàng? Vậy chúng tôi được gì? - Jack hồ hởi thảo luận về những điều kiện . Vẻ mặt đắc chí của hắn hiện lên.

Thiên Bình chán ghét, nhàn nhạt đáp:

- Tôi muốn thảo luận vấn đề này với Xử Nữ.

- Xử Nữ hiện không có ở đây. Có gì tôi sẽ báo với cô ấy.

Thiên Bình lại nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Cô ấy ở đâu?

- Tại sao tôi phải nói cho cô biết?

- Tôi hỏi lại: cô ấy ở đâu? - Giọng Thiên Bình cất lên to hơn, rõ ràng hơn và cũng lạnh lùng hơn. - Tôi không có việc gì để thảo luận với một con chó gác cửa như anh. Cho tôi gặp Xử Nữ.

Gương mặt Jack hết sức cau có. Hắn đang định nói gì đó để phản bác, nhưng lại chợt nhận ra điều bất thường. Thiên Bình sẽ không kiên quyết như vậy, trừ khi nó đã biết được. Hắn im lặng quan sát, bên dưới bàn tay cằm chặt khẩu súng.

- Thì ra đây là câu trả lời của anh. Tôi vốn đã định cho anh một cơ hội.

Nó tiếp tục:

- Lúc trước khi vào đây, tôi được biết là Xử Nữ đang ở trong trường. Nhưng người của tôi lại phát hiện Song Tử xuất hiện ở khu vực rừng L. Ngay sau trận chiến vừa rồi, nếu không phải việc quan trọng thì đang lẽ Song Tử nên ở lại tĩnh dưỡng, trái lại hắn lại vội vàng cùng nhiều người đến đó như vậy? Chỉ có thể là chuyện liên quan đến cô chị thân yêu của hắn. Hai thông tin trên khác nhau đến kì lạ? Lúc tôi bước vào đây, vết máu trên thảm vẫn còn màu đỏ tươi. Và từ lúc nói chuyện với anh, ánh mắt anh luôn hướng về phía hốc tủ bên kia.

Jack trố mắt nhìn theo hướng tay Thiên Bình chỉ - chính là chỗ hắn đang nhốt Xử Nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net