Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Và Tae Hyung kèm cho Ha Na được hơn một tuần, ngày nào cô cũng về nhà rất trễ và đương nhiên là được Tae Hyung với Ji Min đưa về rồi. Nói thì nghe hay thế nhưng năm ngày thì hết bốn ngày Ji Min ngủ quên và Tae Hyung phải đưa cô về một mình.

------

Hôm nay cũng vậy, Ha Na vaò nhà, cô lên phòng lấy đồ chuẩn bị đi tắm thì thím giúp việc gõ cửa phòng cô.

'Cốc cốc'

- Cô chủ à, tôi có chuyện muốn nói.

Ha Na chạy nhanh ra mở cửa.

- Vâng, có việc gì à?

- À, tôi muốn nói là hôm nay ông bà chủ có gọi, họ muốn cô về Song gia.

- Có chuyện gì sao?

- Tôi cũng không biết nhưng nghe giọng ông bà có vẻ nghiêm trọng lắm, tôi nghĩ cô nên chuẩn bị nhanh rồi tới đó đi, xe của quản gia Han đang chờ dưới nhà rồi.

- Vâng.

Ha Na chuẩn bị nhanh hết mức, cô mặc một chiếc hoodie đen, quần jean dài đen, cô vớ lấy cặp kính và chiếc khẩu trang, buộc gọn mái tóc, đội nón, đeo khẩu trang, đeo kính, nhìn lại mình trong gương, thấy mình đã khó có thể nhận ra thì cô mới chạy xuống nhà, cô ngồi vào xe quản gia Han. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh.

Ha Na ngồi trong xe, lòng cứ thấp thỏm lo lắng. Như nhớ ra việc gì, cô rút điện thoại ra nhắn tin cho Tae Hyung.

Tae Hyung à, xin lỗi, hôm nay tôi có việc đột xuất không đến nhà cậu được.

Lại làm biếng?

Không có, nhà tôi đang có việc gấp nên...

Ukm, vậy thôi.

Cảm ơn.

'Đã xem'

Chiếc xe đi băng băng trên đường rồi dừng lại tại trước biệt thự của Song gia. Ha Na chỉnh lại nón và khẩu trang rồi đi tới trước cửa nhấn chuông.

'Kính koong'

- Là tôi đây, Song Ha Na.

Cánh cửa mở ra, Ha Na lao thẳng vào trong nhà, chưa thấy mặt mũi đâu đã nghe tiếng cô.

- Ba ơi, mẹ ơi con về rồi này.

Trong phòng khách, Ha Na thấy Song phu nhân thì lao vào ôm bà.

- Mẹ, con nhớ mẹ quá, mà sao lại gọi con về gấp thế?

- Ta có việc muốn nói với con, con theo ta lên gặp ba con rồi sẽ rõ.

- Vâng.

Ha Na theo bà lên phòng sách.

'Cốc cốc'

-Mình à, Ha Na nó tới rồi này.

Giọng nói trầm ấm quen thuộc của ba cô vang lên.

- Hai người vào đi.

Song phu nhân đưa cô vào phòng rồi cẩn thận khóa cửa lại.

Trước mắt Ha Na là ba mình, ông nhìn cô với một ánh mắt ấm áp.

- Con ngồi đi.

Ha Na ngồi vào chiếc ghế đối diện ông, ba Ha Na bắt đầu trước.

- Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với con.

- Ba cứ nói.

- Ta... Ta thật ra ta xin lỗi con. - Ánh mắt ông cụp xuống.

- Ba, có việc gì vậy? Sao lại xin lỗi con?

- Ta muốn gọi con đến đây vì ta muốn nhờ con giúp ta một việc.

- Việc gì, ba cứ nói.

- Thật ra vào cái năm mà con 8 tuổi, tức là lúc con rời Mĩ về Hàn. Lí do lúc đó ta phải đưa con về là vì YT lâm vào khủng hoảng, tất cả gần như sụp đổ, chính lúc đó, ông nội con cũng đã ra đi. Ta phải một mình gánh công ty nhưng vì sợ con phải trải qua tuổi thơ đau khổ, ta đã giấu con đi. May mắn thay, lúc đó chủ tịch MY đã giúp chúng ta thoát khỏi khủng hoảng, ông ấy đã giúp ta vực công ti dậy và YT có được ngày hôm nay tất cả là nhờ ông ấy. Ta khi xưa đã lỡ hứa ông ấy sẽ gả con cho cháu trai của ông ấy coi như lời cảm ơn. Con giúp ta được chứ? Ta không muốn thất hứa với ông ấy. - Nói rồi ông hướng ánh mắt trông chờ về phía cô con gái bé nhỏ của mình.

- Sao đó giờ ba không cho con biết? Sao bây giờ ba mới nói? Ba muốn con cưới một tên mà con không hề quen biết thậm chí là chưa gặp lần sao? Ba không nghĩ cho tương lai của con? - Ha Na giọng run run nhìn về phía ba mình.

- Ta thực lòng xin lỗi con, lúc đó khi chúng ta gần như trắng tay thì ông ta lại ra tay giúp đỡ, ta không biết phải cảm ơn ông ta thế nào nên đã hứa sẽ gả con đi, lúc đó ta chưa suy nghĩ thấu đáo, nhưng lời đã nói làm sao rút lại được? Ta cầu xin con hãy giúp ta thực hiện lời hứa khi xưa của mình. Ta thực lòng cầu xin con, xin con hãy giúp ta lần này thôi, hãy giúp ta giữ lời hứa của mình.

- Ba, con... con ...

- Ha Na à, giúp ta lần này đi con.

- Thôi được, con sẽ giúp. Nhưng chỉ lần này thôi đó.

- Thật sao Ha Na, cảm ơn con, ta cảm ơn con rất nhiều.

- Vâng. Mà appa à, con đồng ý hôn ước này nhưng con muốn biết người con sẽ cưới.

- Ha Na à, người con sẽ cưới là cháu trai của MY, thằng nhóc lớn hơn con một tuổi, nó cũng có cuộc sống ẩn thân từ nhỏ như con vậy. À mà Ha Na này, cuối tuần này chúng ta sẽ có một cuộc hẹn với MY, con đừng đến muộn.

- Vâng.

- Cũng trễ rồi, hôm nay con ở lại đây đi, sáng mai ta sẽ cho người mang đồng phục và sách vở của con tới.

- Con hơi mệt, con đi nghỉ trước nha, ba cũng lo nghỉ đi, con thấy ba xuống sắc quá đó, không còn đẹp trai nữa rồi. - Ha Na lên tiếng trêu ghẹo.

- Ha ha, rồi rồi ta tự lo cho bản thân được, con yên tâm.

- Hi hi, vậy thôi con xin phép đi trước.

Ha Na vừa ra khỏi phòng thì gặp mẹ mình đang lo lắng, khuôn mặt trẻ trung dù đã gần 40 của bà hiện lên vẻ lo lắng.

- Sao rồi con?

- Con đồng ý rồi ạ. - Giọng Ha Na có chút mệt mỏi. - Mẹ cho con xin một phòng trống nha, tối nay con sẽ ngủ ở đây.

- Ukm, con theo ta.

Bà dẫn cô tới một căn phòng cuối dãy:

- Con vào đi. - Bà đưa tay mở cửa. - Chờ ta một tý, ta sẽ mang đồ cho con thay.

- Vâng, con cảm ơn.

Ha Na đóng cửa phòng lại, mệt mỏi tựa lưng vào cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo, uể oải trượt xuống. Trong đầu cô lúc này thật sự rối như tơ vò, hình ảnh của Tae Hyung chốc chốc lại hiện lên trong tâm trí cô. Một cảm giác trống trải, sợ hãi bao trùm lấy trái tim nhỏ bé của cô, phải chăng trong tim cô lúc này đã có một khoảng trống cho Tae Hyung? Lòng cô đau nhói đau khi nghe ba nói đến việc có hôn ước, trái tim cô rỉ máu, nước mắt cũng bất giác rơi theo. Nhưng vẫn chưa là gì, giờ đây cô phải từ bỏ tất cả mọi thứ, phải tự gò bó mình trong khuôn khổ nhất định, không được quyền thích bất kì ai nữa vì tương lai cô đã được quyết định bởi một người đàn ông cô chưa bao giờ gặp, một người xa lạ thật sự...

Ha Na ngồi đó được một lúc lâu thì cô mới định thần lại, lấy tay vỗ vỗ mặt mình vài cái rồi đi vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước nóng. Tắm xong thay bộ đồ mà Song phu nhân đã chuẩn bị từ trước vào rồi cô nằm phịch xuống giường, đôi mắt mệt mỏi dần trĩu xuống, rồi nhắm nghiền lại, cô chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong hốc mắt của cô, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê vẫn từ từ rơi mang theo nỗi buồn của cô, một nỗi buồn không được giải tỏa...

------

Vào ngày hôm sau, Ha Na vẫn đến trường nhưng tâm hồn cô thì đang nơi đâu, cô không tập trung làm bất kì việc gì cả. Cô không nghe Ji Min gọi mình, ngồi ăn sáng với mọi người mà cô cũng không tập trung, lúc nào cũng ngồi thừ người ra, chốc chốc cô lại nhìn về phía Mi Yeon đang lẽo đẽo theo Tae Hyung mà thở dài. Nhưng không chỉ có cô như thế, hôm nay Suga cũng thơ thẩn như cô, anh cứ ngồi một chỗ không buồn nói năng gì, thỉnh thoảng lại nhìn Ha Na rồi bất giác nở một nụ cười đau khổ. 

Còn Tae Hyung, thấy Ha Na xác ở đây mà hồn nơi đâu như vậy trong lòng lại xuất hiện một cảm giác lo lắng, anh chỉ nghĩ mình sẽ giúp Ha Na học thôi nhưng sao bây giờ lại cảm thấy lo lắng cho cô ấy thế này? Phải chăng trong tim Tae Hyung cũng đã có một khoảng trống vô hình chỉ để dành riêng cho Ha Na? Hay đơn thuần chỉ là tình bạn không hơn không kém? Không biết gọi tên thứ cảm giác này là gì nhưng lòng anh khi thấy Ha Na như vậy thì khó chịu lắm, giống như trái tim bị ai siết lại vậy, một cảm giác khó chịu đến kì lạ...

Chiều hôm đó, sau khi tan học Ha Na quay người xuống bàn Tae Hyung.

- Ừm ... Tae Hyung à, tôi có chuyện muốn nói.

Ánh mắt Tae Hyung vẫn chăm chăm đọc sách:

- Nói đi.

- À, ừm... Tôi muốn... Đổi nhóm.

Tae Hyung đóng sách lại, nhìn chằm chằm vào cô.

- Là sao?

- Tôi... Tôi muốn đổi sang nhóm của Ji Min.

Tae Hyung hướng ánh mắt nghi ngờ.

- Mi Yeon ép cô làm việc này?

Ha Na vội xua tay.

- Không có. Tôi chỉ là muốn đổi nhóm thôi.

- Nếu tôi trả lời không?

- Tôi...

- Cô đừng suy nghĩ lung tung nữa, tôi sẽ không đồng ý đâu và cô cũng đừng sợ Mi Yeon, con nhỏ đó mà đe dọa hay làm gì cô thì cứ nói tôi.

- Không phải là vì Mi Yeon đâu.

- Vậy thôi, tí nhớ có mặt đúng giờ.

- Vâng. - Ha Na chán nản đáp.

-----

Ha Na lê bước về nhà, lòng trĩu nặng đau khổ, chính lúc này cô mới chợt nhận ra tình cảm cho của mình cho Tae Hyung, nó được gọi là 'tình yêu', cô thật sự thích anh mất rồi... 

-----

Ha Na đứng trước cửa nhà Tae Hyung, hôm nay cô vẫn vậy, vẫn là jeans ngắn và hoodie nhưng mái tóc đen tuyền của cô hôm nay được xõa ra che đi gần hết gương mặt xinh đẹp của mình. Lí do cô không buộc tóc gọn lên như mọi khi là vì cô không muốn chạm vào mắt anh và cũng đơn giản cô không muốn anh nhìn mình như mọi hôm, không muốn anh nhìn trực diện vào khuôn mặt mình.

'Kính koong'

Ha Na khẽ nhấn chuông, một cô giúp việc đi ra mở cửa mời cô vào, cảm giác hơi lạ cô nghiêng đầu chào rồi vào nhà. Ha Na đi đến trước cửa phòng Tae Hyung, đưa tay gõ cửa.

' Cốc cốc'

- Ai vậy?- Giọng nói trầm ấm như mọi khi vang lên.

- Là tôi, Ha Na.

- Cửa không khóa, vào đi.

Ha Na mở cửa, cô bước đến chiếc bàn học mọi hôm. Hôm nay cô không ngồi cạnh Tae Hyung mà lại ngồi đối diện anh. Tae Hyung nhận ra sự khác biệt này thì nhếch mép cười rồi dọn sách vở sang ngồi cạnh cô. Ha Na hơi giật mình nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

- Ji Min đâu, sao hôm nay không thấy cậu ấy? - Ha Na cố giữ tông giọng bình tĩnh.

- Đi chơi với đội bóng rồi.

- Sao anh không đi cùng cậu ấy?

- Bận kèm cô.

Mặt Ha Na bất giác đỏ lên, cô cúi mặt, mái tóc dài xõa ra che đi gần hết khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô. Tae Hyung nhìn cô nheo mày, bàn tay anh đưa lên vén mái tóc cô ra sau.

- Mốt đừng xõa tóc nữa.

- Hả? Tại sao tôi lại phải nghe lời anh?

- Ra đường xõa tóc như vậy nguy hiểm lắm, vả lại xõa tóc làm tôi không nhìn được rõ mặt cô.

- Nè... Anh... Anh nói cái gì vậy? Anh... Anh nghĩ mình là ai chứ?

- TÔI THÍCH CÔ.

- Nè... Anh nói bậy bạ gì vậy?

- Tôi nói TÔI THÍCH CÔ.

- Còn Mi Ye... Ưm ...- Chưa cho cô nói hết câu, Tae Hyung đã dùng môi mình khóa môi cô lại.

Ha Na mặt đỏ bừng, tay liên tục đẩy anh ra nhưng đều vô dụng vì sức cô sao chọi lại sức anh chứ và cô càng chống cự anh lại càng giữ cô chặt hơn. Sau một lúc, khi Tae Hyung nhận ra mặt cô đã không thể đỏ hơn, anh mới lưu luyến rời môi cô. Ha Na đớp lấy một ngụm không khí, lấy lại nhịp thở cô quát lớn:

- Anh đang làm cái gì vậy hả?

- Chứng minh tôi thích cô.

- Nhưng Tae Hyung à, còn Mi Yeon thì sao? Không phải hai người đã có hôn ước sao? Vậy khác nào tôi đi cướp hạnh phúc của hai người giống với cái cách mà tôi đã nhận từ Soo Hoon và So Na? Anh muốn tôi trông như một con đàn bà hèn hạ? Anh nghĩ tôi là lũ con gái dễ dãi luôn theo đuổi anh sao? Anh xem thường Song Ha Na này vậy sao? Anh lầm to rồi.

- Vậy thì cô cũng lầm to rồi, tôi thích cô là thật lòng, còn về Mi Yeon tôi không thích cô ta, cái hôn ước đó sẽ bị hủy thôi vì cái công ty đó sắp tàn rồi.

- Tôi cũng nói luôn, tôi không thể thích anh được đâu vì tôi đã có hôn ước với MY rồi, tôi có muốn cũng không thể đâu.

- Không thể? Vậy là không phải không thích mà chỉ là không thể?

- Nè, anh bớt ngang ngược đi, tôi không thích anh.

- Vậy tôi sẽ khiến cô thích.

____

#Bunny













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net