Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ba giờ sáng, Ha Na chỉ vừa thiếp đi vì tối qua khóc quá nhiều thì chuông điện thoại cô reo lên.

- Ai đấy ạ? - Ha Na mơ màng nghe điện thoại.

- [À, cho hỏi cô là người nhà anh chàng này à?]

Người nhà? Anh chàng? Ha Na bật dậy nhìn điện thoại, là số của Tae Hyung nhưng người ở đầu dây bên kia không phải anh.

- Vâng, có việc gì à?

- [À, cô tới bar Fire đi, anh chàng này say tí bỉ ở quán của chúng tôi, tôi đã gặng hỏi địa chỉ nhưng anh ta chỉ luôn miệng gọi Ha Na gì đó, chúng tôi đành phải lấy điện thoại của anh ta và gọi cho cô, chắc cô Ha Na-ssi?]

- À, vâng là tôi, xin lỗi nhưng anh có thể giữ anh ta lại đó chứ? Tôi tới ngay.

Ha Na vội thay một chiếc hoodie cùng chiếc skinny đen, cô buộc vội mái tóc đen tuyền của mình rồi gọi cho Ji Min bảo anh đến bar Fire đón Tae Hyung. Cô chạy ra khỏi nhà rồi gọi một chiếc taxi, đến trước cửa bar, cô thấy chủ quán đang đứng bên ngoài chờ, trả tiền taxi xong, cô chạy nhanh về phía anh.

- Anh là người đã gọi cho tôi khi nãy ư?

- Vậy cô là Ha Na - ssi? Mời cô theo tôi, anh ấy trông có vẻ say lắm rồi.

Anh chủ quán vừa dứt câu thì Ji Min cũng vừa tới nơi, cô gọi anh vào trong và phụ anh mang Tae Hyung ra xe. Trời ơi người gì đâu mà nặng thế này, cả Ji Min, Ha Na và anh chủ quán phải chật vật lắm mới mang anh ra xe được. Đưa anh vào xe, Ha Na và Ji Min cúi đầu xin lỗi rồi mới vào xe. Ji Min cầm lái, Ha Na ngồi ở ghế sau cùng Tae Hyung. Suốt dọc đường, Tae Hyung cứ lẩm nhẩm gì đó về Ha Na khiến Ji Min nghi ngờ.

- Ha Na à, cậu và Tae Hyung có chuyện gì hả? Mình thấy mấy hôm trước hai người còn cười nói vui vẻ kia mà, sao hôm nay cậu ấy lại thế kia?

Đúng là không qua mặt được Ji Min mà, Ha Na không biết nói sao liền đâm ra lúng túng.

- Ji Min... Mình...

- Cậu mau nói thật đi, không giấu mình được đâu.

- Ukm, đúng vậy, Tae Hyung nói thích mình nhưng mình từ chối rồi.

- Từ chối? Tại sao?

- Mình không muốn làm tổn thương cậu ấy vì trước sau gì tụi mình cũng sẽ bị ngăn cấm... mối quan hệ của tụi mình sẽ không có kết thúc tốt đẹp nên mình không muốn tiếp tục...

Ji Min nghe đến đây thì dừng xe lại dọc đường, anh quay hẳn người xuống nhìn Ha Na.

- Ý cậu là sao?

- Mình biết, Tae Hyung có hôn ước Mi Yeon...

- Nhưng cậu thừa biết cậu ấy không có tình cảm với ả.

- Nhưng mình cũng có hôn ước ... - Ha Na cúi đầu, không để cho Ji Min thấy cảm xúc trên gương mặt mình lúc này.

- Cậu... cậu nói sao?

- Nếu cứ tiếp tục thế này thì cả mình và Tae Hyung sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.

- Cậu nghĩ vậy sao? - Sắc mặt Ji Min đanh lại, nhìn cô với một ánh mắt nghi ngờ.

- Ukm, nếu bây giờ mình làm tổn thương cậu ấy, cậu ấy sẽ đau trong khoảng thời gian rất ngắn rồi sau đó cậu ấy sẽ quên mình sớm thôi còn nếu mình không dứt khoát bây giờ, cậu ấy sẽ khó dứt ra và đau khổ rất nhiều, mình không muốn thấy cậu ấy đau khổ tý nào cả. - Ha Na nhìn vào khuôn mặt bình yên của anh đang tựa vào vai mình, cô cười nhưng sâu trong nụ cười đó có chất chứa một nỗi buồn man mác.

Ji Min như hiểu ý cô, anh nhìn cô.

- Mình tôn trọng cậu nhưng có gì thì phải nói với mình, mình sẽ giúp, đừng giữ trong lòng một mình, như vậy sẽ khó chịu lắm, nên nếu cậu có tâm sự hay ẩn khuất trong lòng hãy tìm mình mà giải tỏa, như vậy cậu sẽ cảm thấy khá hơn.

- Cám ơn cậu. Nhưng mình muốn nhờ cậu giúp một việc.

- Cậu cứ nói, nếu được mình sẽ giúp.

- Đừng nói với Tae Hyung mình đưa cậu ấy về.

Ji Min thở dài rồi nhìn cô.

- Ukm. - Nói rồi anh tiếp tục phóng xe về nhà Tae Hyung.

Đến nơi, Ha Na vào nhà làm canh giải rượu cho Tae Hyung xong mới về vì người giúp việc trong nhà đã ngủ hết rồi. 

------

Về đến nhà, cô nằm vật ra giường, lăn qua lăn lại suy nghĩ, may mắn mai là chủ nhật nên cô không phải đi học, nếu không thì chắc cô phải vác cái bộ mặt gấu trúc của mình đến trường mất thôi.

Tám giờ sáng, Ha Na đang chìm vào giấc ngủ sâu vì tối qua quá mệt thì điện thoại cô reo lên.

- Alo, ai mà gọi điện sớm thế hả? Có cho người khác ngủ không? - Ha Na nghe điện thoại, mắt vẫn nhắm nghiền. 

-[ Oh, là anh Suga đây, chắc anh làm phiền giấc ngủ của em rồi, anh xin lỗi.]

- Hả?! - Ha Na trợn tròn mắt nhìn điện thoại. - Ahh, em xin lỗi, em không biết là anh gọi.

- [Không sao, em chuẩn bị đi, tí anh qua đón.]

- Sao lại đón em?

- [Haizz... Bộ anh không đón hôn thê của mình đi chơi được sao?]

- À không em chỉ tò mò thôi. - Nói là vậy nhưng cô vẫn chưa quen với cái cảm giác làm vị hôn thê của anh.

-[Ukm, vậy 9 giờ anh đón em, thôi em chuẩn bị đi, anh cúp máy trước.]

- Vâng.

Ha Na nghe điện thoại xong, thì nhanh chóng tìm một bộ đồ rồi phóng thẳng vào nhà vệ sinh. Mười lăm phút sau cô chạy nhanh ra bàn trang điểm, tìm mấy hộp phấn rồi bắt đầu công việc hóa trang cho cái bộ mặt gấu trúc của mình, thoa thêm tý son dưỡng, đeo thêm cặp kính để anh ít chú ý đến mắt mình, ngắm mình trong gương lần cuối thì đã hơn 9 giờ, cô đeo chiếc balo rồi chạy nhanh ra khỏi nhà.

Vừa ra khỏi nhà, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là Suga đang đứng trước con xe của mình chờ cô. Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi xám không cài vài nút đầu, jeans rách gối, puma trắng, mái tóc bạch kim của anh phất phơ trong làn gió.

Hôm nay cô cũng xinh không kém, mái tóc đen tuyền được búi gọn gàng để chừa hai ria, hoodie hồng kết hợp cùng skinny đen, connerse đỏ, cặp kính gọng nhỏ khiến cô trông thật dễ thương. Cô vẫy tay với Suga rồi tiến về phía anh.

- Chào anh.

- Chào Hôn Thê Của Anh.

- Nè, anh đừng chọc em nữa, từ nay mà anh cứ gọi vậy là em giận thiệt đó. - Ha Na vùa nói vừa đánh nhẹ vào vai anh.

- Anh xin lỗi, anh đùa thôi.

- Hii.

- Mà em muốn đi đâu không? Anh đưa em đi.

- Đi ăn sáng đi ạ, em đói rồi.

- Mình đi, em muốn ăn gì? - Suga vừa lái xe vừa hỏi.

- Ahh, dạo này em tự nhiên thèm jajangmyeon ghê gớm, hay mình đi ăn đi. - Ha Na vừa nói vừa xuýt xoa.

- Em kì lạ quá đó, sáng ai ăn mấy cái này. - Anh hơi nheo mày nhìn về phía cô.

- Vậy là không được? - Cô giương đôi mắt mong chờ nhìn về phía anh.

- Anh giỡn thôi, anh chở em đi ăn mà, thích gì cứ nói.

- Hihi, anh Suga là nhất. - Cô bật ngón cái về phía anh. 

- Rồi rồi, chỉ giỏi dẻo miệng.

Anh đưa cô đi ăn sáng, khu vui chơi, cùng cô rảo bước trên những con đường tấp nập. Anh đang ở trong hạnh phúc tột cùng khi được ở bên người con gái này.

----

Cùng lúc đó, tại nhà Tae Hyung, anh đã tỉnh dậy sau cơn say, đầu óc quay cuồng, cả cơ thể ê ẩm, anh tự cười vào cái bộ dạng thảm hại của mình, anh vào nhà tắm, thay một chiếc hoodie đen, jeans đen, đội chiếc mũ lưỡi trai đen, xỏ nhanh đôi converse đen nốt rồi ra ngoài mặc cho lời can ngăn của Ji Min. Anh rảo bước dọc các con phố, lắng nghe cái sự ồn ào náo nhiệt của Seoul ngày cuối tuần, đưa mắt nhìn theo các cặp tình nhân đang đi chơi mà mong chờ ngày ấy sẽ tới với mình. Nhưng chợt một hình ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt anh, đó chẳng phải là Ha Na sao? Cô ấy đang cười đùa vui vẻ cùng một người con trai nào đó sau khi đã từ chối anh sao? Không thể nào, anh lắc đầu lia lịa tự phủ nhận là mình nhìn nhầm, nhưng không dù anh nhìn lại bao nhiêu lần thì đó vẫn là Ha Na, nhưng người con trai đó, không phải Suga hyung sao? Sao họ lại ở đây? Còn vui vẻ cười đùa nữa chứ. 

Bây giờ trong tim anh không còn tia hi vọng nào nữa vì với bộ não thông minh của mình anh cũng suy đoán được phần nào sự việc, sâu chuỗi tất cả lại thì không sai vào đâu được, từ người con trai của Min gia mà cô nói với anh, nó trùng với họ của Suga, ở cái Đại Hàn Dân Quốc này, Min có thể được liệt vào danh sách hiếm, huống hồ gì hai người họ còn thân mật vậy thì anh chắc chắn mình đã nghĩ đúng.

Không cho trái tim đau khổ nữa, anh cười lạnh rồi quay bước ra về. Cái tiết trời của Seoul se lạnh nhưng chắc rằng trái tim anh còn lạnh hơn. Chưa bao giờ anh cảm thấy ghét cái cảm giác làm con nhà giàu thế này, ngay lúc này đây, anh chỉ ước một cuộc sống bình thường, tự do tự tại, lúc nào cũng vùi đầu vào việc học khiến anh cảm thấy quá mệt mỏi cộng thêm áp lực từ gia đình, xã hội,... tất cả mọi thứ đều dần khiến con người anh trở nên băng lãnh hơn, anh dần mất đi cảm xúc với con gái cho đến khi người ấy xuất hiện nhưng không được bao lâu thì lại rời bỏ anh, không thứ gì thuận theo ý anh cả, tất cả đều muốn chống đối anh, buộc anh phải đi vào một khuôn khổ nhất định và dần dần anh thật sự mất đi lòng tin ở cái thế giới ác nghiệt này rồi. 

Anh lê từng bước chân nặng trĩu về nhà, trong người không tí sức sống. Ji Min đang ngồi xem ti vi ở phòng khách, thấy anh về thì vội tắt ti vi, lo lắng hỏi.

- Tae Hyung à, sao rồi? Ăn uống gì chưa?

- ...

- Sao vậy? Có chuyện gì sao?

- Cậu không cần lo lắng, mình ổn.

- Thế mà ổn à, tối qua lén đi uống, không nhờ có H ... - Ji Min đang nói thì nhận ra mình đã lỡ lời.

- Nhờ có gì? - Tae Hyung nghi hoặc hỏi.

- À, nhờ có anh chủ quán rượu gọi cho mình thì cậu có mà chết rét ở đâu đấy rồi.

- Ờ, cảm ơn.

- Mà sao, có ăn g...

Không để cho Ji Min cằn nhằn xong, Tae Hyung quay gót về phòng đóng rầm cửa mặc cho Ji Min đang đứng ngơ ra như trời trồng.

- Thằng này nói không sao tưởng tao tin à? Mặt mày in rõ chữ 'tao có sao' mà cứ làm bộ. Chắc thấy gì không vui nên mới thế này chứ gì.... Aigoo khổ thân cái cửa... - Ji Min nhìn theo cánh cửa bị Tae Hyung đóng cái rầm thì thở dài nhìn theo cái cửa tội nghiệp mà độc thoại. 

____

#Bunny

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net