Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tae Hyung bỏ mặc Mi Yeon giậm chân tức tối, bế Ha Na vào phòng y tế. Tới nơi, anh nhẹ nhàng đặt cô tựa vào một chiếc giường trắng, hôm nay y tá trong trường có vẻ bận cả nên không có ai trực phòng y tế. Anh nhìn xung quanh rồi lấy một chiếc hộp sơ cứu khẩn cấp ra, ngồi xuống một chiếc ghế cạnh giường Ha Na mà băng bó cho cô. Chắc cô nãy giờ bị lũ người kia hành hạ giữ lắm, bây giờ hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt yên bình thiếp đi từ lúc nào. Anh nhìn cô cười ngây ngốc, anh chưa từng nghĩ có ngày lại có thể nhìn cô ở khoảng cách gần thế này.

Anh nhẹ nhàng đặt đôi chân của cô lên một chiếc ghế, khẽ kéo lớp tất đen dài ngang gối ra, đầu gối cô chằng chịt những vết xước. Anh nhìn thấy mà không khỏi xót xa. Anh nhẹ nhàng lấy bông gòn và thuốc sát trùng ra sơ cứu cho cô nhưng đôi bàn tay to lớn vụng nề kia chỉ vừa chạm miếng bông gòn vào thì một cảm giác đau nhức đến kì lạ truyền đến, cô khẽ lay lay hàng mi rồi dần mở mắt ra.

Ngay khoảnh khắc đó, cái khoảnh khắc mà đôi mắt cô vừa mở ra, khuôn mặt của anh chăm chú nhìn vào đầu gối cô, đôi tay vụng về đang hí hoáy làm gì đó, không chịu nổi đau đớn, cô khẽ kêu lên.

- A...

Nghe tiếng kêu, Tae Hyung ngước mặt nhìn về phía cô.

- Cậu tỉnh rồi, thấy ổn hơn chưa?

- Ờ, tôi có thể tự lo được, cảm ơn. - Cô nói rồi chìa tay về phía anh tỏ ý muốn anh đưa mình miếng bông gòn trên tay anh.

Tae Hyung thấy hành động của cô thì giả ngu, tiếp tục cúi đầu hí hoáy với những vết thương chi chít trên đôi chân trắng nõn của cô, nhưng đôi tay vụng về kia không làm cô cảm thấy khá hơn, ngược lại nó khiến cô cảm thấy rất đau. Mỗi lần anh chạm vào vết thương, cảm giác xót của thuốc sát trùng, đau vì anh quá vụng về nhưng không hiểu sao cô muốn thời gian ngưng lại ngay lúc này để cô có thể ngắm mãi cái khuôn mặt kia, ngắm anh đối với cô là một liều thuốc giúp tâm trí thoải mái hơn, nhưng cô phải quay lại thực tại, thực tại không cho phép cô làm như thế, nó mách bảo với cô nếu muốn anh hạnh phúc thì ngay lúc này phải buông tay anh, không được luyến tiếc anh thêm bất kì phút nào nữa.

- Đưa tôi, tôi tự làm được. - Ha Na chìa tay đòi miếng bông gòn.

- Không. - Anh đáp bằng giọng chắc nịch.

Ha Na bực mình xịu mặt xuống, miệng nhép nhép nói xấu anh. Anh thấy chứ, thấy tất cả nhưng cô như một món đồ đắt giá ngài tầm với của anh, anh chỉ có thể ngắm nó mà không thể sở hữu nó.

'Rầm' - Cánh cửa phòng y tế bật mở.

- Ha Na. - Suga chạy đến, ôm lấy Ha Na.

- A, anh Suga, thả em ra, em khó thở quá. - Ha Na khó khăn lên tiếng.

- Anh xin lỗi, em không sao chứ? Sao để ra nông nỗi này? - Suga thả cô ra, đặt tay lên vai cô, ân cần hỏi.

- Em chỉ bị trầy sơ sơ thôi à, anh đừng lo.

- Um hum, bộ tôi không phải là con người sao? - Tae Hyung ngồi im nãy giờ lên tiếng.

- À, anh xin lỗi. Anh cũng cảm ơn chú nha, Tae Hyungie, không có cậu chắc Ha Na của anh gặp chuyện rồi.

- Mà sao anh biết em ở đây? Em nhớ là anh nói có chuyện gì ở lớp sao? - Ha Na nhìn Suga.

- À, thiệt ra là anh thấy mấy đứa nó coi livestream gì đó, thấy em là anh chạy xuống luôn, xuống dưới thì gặp Ji Min, nó nói Tae Hyung  mang em vào phòng y tế nên anh chạy thẳng vô đây luôn nè. - Suga giải thích.

Tae Hyung nãy giờ giả điếc ngồi đó băng vết thương lại cho Ha Na, xong anh đứng dậy nhìn Suga.

- Anh, gặp em một tý, em có chuyện muốn nói với anh. - Nói rồi anh đi ra ngoài.

- Nó bị sao vậy? - Anh nhìn theo bóng lưng của Tae Hyung - Em ngồi đây nha, Ji Min nó tới rồi, anh đi xem thằng Tae Hyung một chút. - Suga nói với Ha Na rồi chạy ra ngoài.

Anh vừa đi thì Ji Min cũng vừa vào, cậu ngồi vào một chiếc ghế cạnh giường của Ha Na.

- Cậu thấy sao rồi, còn đau không? - Ji Min đặt một hộp sữa socola lên tay Ha Na.

- Um, cảm ơn cậu. - Cô nhận hộp sữa từ tay Ji Min liền mở ra uống.

Ji Min đột nhiên nghiêm túc, nhìn thẳng vào cô.

- Nè Ha Na, cậu có chuyện gì phải không? Mình thấy cậu lạ lắm, trông cậu có vẻ không vui. 

 Ha Na giật mình với câu nói của Ji Min, cô lúng túng vì bị anh đoán đúng.

- Ờ ... um ... không có gì đâu mà, mình vẫn ổn mà. - Cô xua tay.

- Mình đã nói gì hả? Cậu không cần như vậy, cứ nói ra đi.

- Đúng là không giấu được cậu. Mình... không thể quên Tae Hyung được. Ji Min à, mình phải làm sao đây? - Ha Na bắt đầu khóc, nước mắt rơi lã chã.

Ji Min nhẹ nhàng đặt đầu cô tựa vào vai mình.

- Sao vậy chứ? Chẳng phải cậu nói sẽ buông tay Tae Hyung sao? 

- Mình...không biết nhưng mỗi khi... thấy Tae Hyung là... mình không chịu được... - Nước mắt cô rơi ngày càng nhiều hơn.

- Rồi, bình tĩnh lại nào. - Ji Min lau hết nước mắt trên mặt cô. - Kể mình nghe tất cả mọi chuyện xem.

- Ukm. - Ha Na quệt những vệt nước mắt còn xót lại trên mặt mình. - Cậu biết chuyện mình có hôn ước rồi phải không?

- Ukm, hôm đó cậu có nói sơ sơ.

- Thiệt ra cái hôn ước đó là do ba mình, ngày đó công ty của ông ấy sắp sụp đổ, lúc đó mình đã về lại Hàn Quốc.

- Đúng rồi, năm đó cậu đi mà không nói tiếng nào với mình làm mình lo muốn chết luôn.

- Mình xin lỗi vì năm đó ra đi đột ngột quá. Min gia đã cứu công ty của ba mình và để trả ơn, ông ấy hứa sẽ gả mình cho cháu trai của Min gia.

- À là cái tên Min Yoongi bí ẩn đó hả? Hắn ta chưa xuất hiện lần nào nhưng rất có tiếng tăm, chỉ điều khiển công ty qua điện thoại mà cổ phiếu tăng đáng kể, nghe nói là lớn hơn tụi mình một tuổi hay sao ấy.

- Mình nói cậu đừng đi nói cho ai đó nha. - Ha Na lấy một tay che miệng.

- Sao, cậu gặp anh ta chưa? Đẹp trai không?

- Ờm, anh ấy là Suga.

- Hả?! - Ji Min trợn tròn hai mắt, đôi mắt như sợi chỉ của anh căng to ra như sắp rách đến nơi.

- Rồi họ nói tụi mình sẽ kết hôn khi mình tốt nghiệp đại học. - Giọng Ha Na có chút gì đó buồn.

- Thế còn Tae Hyung?

- Mình không biết nữa nhưng mình nghĩ mình còn thích cậu ấy... - Ha Na lấy tay quệt đi giọt nước mắt nơi khóe mi sắp trực trào rơi của mình.

- Sao rắc rối vậy nè, rồi cậu tính sao? - Ji Min gãi gãi đầu.

- Mình không biết nữa... - Ha Na buồn bã thở dài.

- Mình nghĩ là cậu nên làm theo trái tim mách bảo, đến lúc nào đó, nó sẽ giúp cậu đi đúng hướng thôi. - Ji Min chống cằm nói.

- Nhưng làm sao mình biết được?

- Ờm vậy đi, hay là mỗi khi cậu có vấn đề hay rắc rối gì thì gặp mình, không thì video call cho mình cũng được, mình sẽ giúp cậu giải quyết.

- Ji Min, cám ơn cậu. 

-----

- Cậu gọi anh ra đây có chuyện gì? - Suga đút tay vào túi, nhìn Tae Hyung.

- Hyung à, mình làm rõ chuyện này đi. - Tae Hyung từ tốn nói.

- Chuyện gì?

- Em thích Ha Na. 

- Rồi sao? Cậu thích Ha Na thì liên quan gì đến anh? - Suga vẫn giữ chất giọng đều đều, không chút xao động.

- Hyung, cạnh tranh công bằng đi.

- Là sao? - Suga nhướn mày, nhìn cậu.

- Nghĩa là hyung hãy cạnh tranh công bằng với em đi, em biết hyung không phải là Min Suga mà là Min Yoongi, em còn biết hyung có hôn ước với Ha Na. - Giọng Tae Hyung băng lãnh như cậu biết tất cả.

- Sa .. sao cậu biết? Là ai nói hả? - Suga giật mình, đồng tử láo liên.

- Vậy là đúng như suy đoán của em rồi, anh thật sự là vị hôn phu mà Ha Na nói đến.

- Suy đoán? Đúng là Kim Tae Hyung có khác. Haha, anh mày đã rất kĩ lưỡng vậy mà cũng bị phát hiện rồi. - Suga cười, một nụ cười khiến con người ta phải rùng mình.

-Giờ cạnh tranh công bằng nhé hyung, nếu trong hai ta, ai chiếm được tình cảm của Ha Na thì người còn lại phải chủ động rút lui và đương nhiên là hyung không được sử dụng 'quyền ưu tiên'. 

- Coi như hai ta cược với nhau một ván vậy. Nhưng anh mày sẽ không nhường đâu. - Nói rồi anh quay lưng bỏ đi, để cho Tae Hyung đứng ngây ra đó, cười một nụ cười khó hiểu.

Đúng là Tae Hyung, một thằng nhóc ranh mãnh, chỉ cần sơ hở tí thôi là sẽ bị nó bắt thóp ngay, dù cho ngoại hình của của cậu trông có vẻ công tử nhưng bộ não kia là của một lão đại sành sỏi, cậu có thể nhìn thấu tâm can của người khác chỉ qua một cái liếc mắt. Nhưng tính cách của cậu lại rất hiếu thắng, muốn gì là phải lấy cho bằng được, không phải, phải là chiếm cho riêng mình. 

Nhưng Suga cũng đâu có vừa, dù anh sống ẩn thân nhưng anh luôn xuất hiện vói các cuộc gọi mang tên Min Yoongi, một kẻ chỉ một cuộc điện thoại có thể làm cố phiếu tập đoàn tăng hơn 1% thì cả cái Đại Hàn Dân Quốc này số người làm được chỉ có thể tính trên đầu ngón tay.

------

Ngày hôm sau.

Ha Na sau chuyện hôm qua thì cơ thể có phần khá hơn, dù cho những vết thương được băng bó một cách khá vụng về nhưng không hiểu sao nó khiến cô cảm thấy ổn hơn rất nhiều, có thể di chuyển bình thường mà không cảm thấy đau. Cô lê tấm thân nặng nhọc đi vệ sinh cá nhân.

---

Ở một nơi nào đó.

- Ji Min, nhanh nào, cậu lề mề như vậy nhỡ Suga hyung tới trước rồi sao, nhanh lênnn. - Tae Hyung vừa dậm dậm chân vừa hối thúc Ji Min đang buồn ngủ.

- Từ từ nào, còn sớm mà, ngủ tý thêm nữa đi ~~ - Ji Min đang đi thì bỗng nhiên ngồi xuống, ôm cột điện. 

- A, tên này, nhanh lên, vì hạnh phúc của anh em đi, tối về tao bao mày chầu bar. - Tae Hyung xoa xoa tay cầu xin.

- Bar? A lâu rồi tao chưa đi nha, dạo này tao đang bị viêm màng túi ấy, mà mày bao thiệt hả? Tao rủ thêm mấy hyung đi chung nha, càng đông càng vui mà, hihi. - Ji Min đứng bật dậy, mở đôi mắt nhắm tịt kia ra, vui vẻ nói.

- Ờ, mày muốn sao cũng được, nhanh lên. - Tae Hyung xua tay rồi kéo tay Ji Min đi.

- Hứa rồi nha mày. - Ji Min tủm ta tủm tỉm như vớ được vàng.

----

Lại ở một nơi nào đó.

- Alo, bác Han à? Là tôi Suga, bác mang xe qua nhà tôi, hôm nay bác được nghỉ phép. - Suga nói chuyện điện thoại với ai đó, chưa nghe câu trả lời anh đã vội cúp máy. 

Chừng năm phút sau, một chiếc xe Ferrari màu đỏ đã đậu trước cửa nhà anh, anh bước ra đưa người tài xế chút tiền taxi rồi lên xe chạy đi mất.

----

Quay về nhà Ha Na.

Ha Na chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, ngắm mình trong gương lần cuối, không quá thê thảm. Cô chạy nhanh ra khỏi cửa, vừa ra cô gặp...

____

#Bunny

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net