Chap 16: Chạy trốn!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lợm, mau chết dưới sức mạnh của Ta." Lucifer cười ngạo mạn.

"..." Nàng lau vệt máu khóe miệng, tay nắm lấy vạt váy đẫm máu. cơ thể run bần bật.

Lucifer nhìn sự thản nhiên của Cự Giải, lòng bắt đầu thấy bực bội; hắn càng tàn bạo hơn, bàn tay bóp chặt cổ nàng, hắn nghiến chặt răng, đôi mắt với những tia nhìn đỏ thẫm. Cự Giải buông thõng tay, nàng khẽ nhăn mặt lại vì khó thở và đau đớn, đôi mắt nhíu lại cố nhìn hắn.

Dường như, trước cái chết mọi sinh linh luôn hồi tưởng lại những gì quan trọng đã xảy ra trong cuộc đời của họ. Nàng khẽ cử động những ngón tay, cố nâng cánh tay nặng nhọc chạm nhẹ lên gò má của hắn. Lucifer trau mày lai, hắn ngạc nhiên trước hành động của nàng, đôi mắt hắn liếc nhìn theo cử động của những ngón tay yếu ớt đang run rẩy.

" Ngươi... Ngươi thật giống hắn."

Cự Giải trực trào dòng lệ đã chôn giấu từ lâu, miệng khẽ cười đầy đau khổ. Có lẽ chẳng vết thương thể xác nào có thể đau bằng vết thương thầm kín trong tim. rong lúc này đây, nàng vẫn cố dặn lòng. Có lẽ số phận đã sắp đặt từ trước, cái giá của nàng, có lẽ nàng đã quá tham lam, có phải thứ "tình cảm" kia quá đắt chỉ có thể trả bằng tính mạng. Nhưng nếu phải dùng chính tay mình giết chết người mình yêu thì thà nhận lấy cái chết của chính mình lại hạnh phục hơn.

" Cenlila, xin lỗi. Con không thể làm như Người."

Nhắm nghiền đôi mặt lại, buông xuôi tất cả, nàng đã hoàn toàn đầu hàng, đã chuẩn bị nhận lấy cái chết kia. Lucifer vừa ngỡ ngàng vừa kinh ngạc, với một con mồi đã chịu đầu hàng, hắn hoàn toàn đã không còn hứng thú. Vẫn nụ cười kiêu ngạo trên môi, hắn buông tay, nhìn nàng gục xuống sàn mà đi mất. Nhưng hắn biết rõ, với tình trạng kia, nàng chẳng thể sống được lâu.

"..." Nàng nắm trên sàn, nhìn theo bước chân đã rời phòng của Lucifer, lệ lại tuôn rơi.

Nhưng có lẽ, nàng đã phát hiện ra, kẻ ấy vô tình đến thế nào. Thiên Yết đã chứng kiến tất cả, hắn đã luôn ở dõi theo ngay từ đầu.

Thiên Yết kéo vạt áo đen, hắn bước ra từ bước tường gần bên, bước chân chạm nhẹ xuống mặt sàn, hắn tiến lại gần nàng, dừng ngay bên cơ thể tàn tạ của nàng, hắn chỉ đứng và nhìn.

" Khả năng tiên tri của ngươi đâu rồi?" Thiên Yết cúi đầu nhìn nàng, hắn khẽ nói.

"..." Cự Giải vẫn im lặng, nàng cắn chặt môi, nước mắt vẫn không ngừng chảy. Hắn sao có thể hiểu, sức mạnh quyền năng của nàng đã hoàn toàn vô dụng khi nàng chấp nhận cái chết của nàng vì hắn.

Thiên Yết đứng hồi lâu, vẫn không thấy chút động tĩnh từ Cự Giải, hắn khụy một đầu gối xuống, kéo lấy cánh tay nâng cơ thể nàng ngồi dậy. Nhưng trước mặt hắn chỉ còn một khuôn mắt chỉ có máu và nước mắt hòa quyện làm một. Một đôi mắt chẳng còn chút niềm hãnh diện của một Thiên Thần.

" Ngươi..." Thiên Yết trau mày, hắn chao đảo con ngươi nhìn nàng ngỡ ngàng.

Kiêu ngạo cũng chẳng thay đổi một sự thật, lạnh nhạt cũng không thể che dấu một trái tìm nóng, nụ cười có tươi bao nhiêu cũng không xóa nhóa nỗi đau trong lòng. Một câu nói cũng không giãi bày hết nỗi khổ tâm.Cự Giải khẽ mở làn môi, nói thì thào:" Ta muốn chết..."

Thiên Yết cứng đờ người, rồi hắn lại nhíu mày nhìn nàng.

Dù đó có phải là thứ " Tình cảm" thương hại vốn có, thì nàng cũng không muốn nhận nó nữa. Trái tim nàng đã quá chật hẹp để nhận thêm một thứ chẳng đáng có. Nàng không phải Cenlila, Cenlila cũng không phải nàng. Nàng chẳng bao giờ có thể mạnh mẽ như thứ Ánh Sáng ấy, đến chết Người vẫn thật xinh đẹp, một Thiên Thần toàn năng. Còn nàng, nàng chẳng bao giờ, chẳng bao giờ có thể trở thành một Thiên Thần như vậy, nàng đã từ bỏ trách nhiệm, sứ mệnh mà Chúa giao phó, nàng cuối cùng chỉ mang thân xác của một Thiên Thần mà một linh hồn hèn nhát của con người tầm thường.

Nhưng đến giờ, nàng vẫn không thể nói cho kẻ vô tình kia biết đến thứ " Tình cảm" của nàng, nàng sợ, thật sợ hình bóng hiện lên trong con ngươi kia không phải của nàng.

" Ngươi hãy...Đi!" Cự Giải cúi gằm mặt, nàng khẽ nói từng từ lạnh lùng mà chính nàng lại cảm thấy đau đớn.

" Mau đi đi...Ta...Cũng chẳng thể sống... Được nữa... " Cự Giải cắn chặt răng, ngăn cho dòng nước mắt rơi từng giọt xuống sàn.

Thiên Yết nắm chặt lấy cánh tay nàng, hắn khẽ nói:" Ngươi biết đang nói gì không?"

" ...!" Giọng nói khàn đặc phát ra từ cổ họng đang ứa máu của nàng.

Hắn khựng người lại một lúc, buông tay khỏi nàng, hắn đứng dậy và bước đi, đến một cái nhìn cuối cùng hắn cũng không quay lại nhìn nàng.

Cự Giải khẽ mỉm cười, nàng nằm vật ra sàn, nhắm mắt chờ đợi tử thần mang nàng đi, vô tình đôi khi lại tốt hơn bất cứ điều gì, không có hy vọng sẽ không có tuyệt vọng, không có tuyệt vọng sẽ không cảm thấy đau. Chỉ trong phút chốc, chất độc từ cổ bắt đầu lan ra toàn thân, những vết đen loang trên khuôn mặt tái nhợt, xuống vùng ngực đến cánh tay, đến một chiếc cánh của nàng cũng đang dần chuyển thành màu đen. Có lẽ đây là thứ sức mạnh đã khiến Lucifer từ một Thiên Thần vĩnh viễn trở thành một Ác Quỷ. Nhưng, với một Thiên Thần không tự nguyện để bóng tối nuột chửng như nàng thì sự sống thành Ác Quỷ không bao giờ xảy ra.

Hắc khí bao trùm lấy toàn cơ thể nàng, hút dần sinh khí. Cự Giải đã hoàn toàn chìm trong màn đêm đen, đau buốt như ngàn kim châm không chừa một chỗ nào trên cơ thể. Nhưng, nàng chợt thấy nhói đau vùng cổ, dường như có thứ gì đó đang cắn sâu vào da thịt của nàng, nhưng khi đã hoàn toàn buông xuôi, cảm nhận cái chết đang đến, mất toàn cảm giác đau đớn.

Bật giác mở to con mặt, Cự Giải ngỡ ngàng nhìn Thiên Yết đang cắn vào cổ nàng, Hai chiếc răng nanh ghim chặt vào cổ. Toàn thân bất động, nàng cũng không thể phát ra tiếng nói. Đôi mắt liếc nhìn, từ đầu đến chân, da toàn một màu đen, mái tóc ánh tím cũng đang chuyển màu nhanh chóng.

Thiên Yết hai tay vịn chặt lấy vai nàng, hắn không ngừng hút đi thứ độc của Lucifer đang lan tràn trong người Cự Giải. Trong khi đó, Cự Giải không thể kìm hãm sự đau đớn trong cơ thể, nàng nhắm tịt mắt, mặt nhăn nhó, cắn chặt răng chịu đựng.

Chỉ trong chốc lát, Thiên Yết dừng lại, hắn buông tay khỏi vai nàng khẽ lau đi vệt máu đen trên môi. Cự Giải khẽ giãn người, nàng nằm ngửa mình, mắt nhìn trần nhà bắt đầu thở dốc. Lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở, mọi vết đen trên cơ thể đã biến mất ngoại trừ mái tóc nửa đen nửa tím cùng một chiếc cánh đã không còn máu trắng tinh khiết.

Nàng khẽ đưa mắt liếc nhìn Thiên Yết, hắn dường như đã xuống sức rất nhiều, Thiên Yết một tay để trên ngực, hắn cúi thấp người lê lết từng bước tiến ra khỏi phòng. Nàng nhìn theo, đau lòng ứa nước mắt, chỉ muốn chạy lại ôm lấy hắn nhưng nàng chỉ có thể nằm bất động nhìn hắn khuất dần sau bức tường ngăn cách.

*****

Tại căn phòng của Song Ngư, nàng vẫn đang bận rộn chăm sóc Bảo Bình. Hắn vẫn đang hôn mê bất tỉnh, Song Ngư đã thử đưa hắn đi khỏi đây nhưng với sức lực yếu đuối, nàng hoàn toàn không thể làm được.

Bảo Bình nằm trên giường, còn Song Ngư ngồi bên giường, tay nàng vẫn nắm chặt lấy tay Bảo Bình, mắt không ngừng rời khỏi khuôn mặt hắn. Nàng vẫn luôn chờ đợi Bảo Bình tỉnh dậy và đi khỏi nơi này, tìm đến những vùng đất khác sống qua ngày. Nhưng tương lai đâu bao giờ trọn vẹn, sự bất hạnh lại ấp đến gần kề nàng.

Clay đứng từ bên ngoài, pháp lực của Bảo Bình vẫn còn tác dụng, Clay không thể nào nhìn thấy bất cứ căn nhà nào hết. Nàng ta dùng những con chó ba đầu canh cửa để đánh hơi, nhưng mọi giác quan cũng bị đánh lừa. Clay cảm thấy bị sỉ nhục, nàng ta giận dữ tiến lại thành tường, quật túi bụi cả đám chó ba đầu cũng những cái cây gần đấy. Những sợi gai cứng hơn sắt, dẻo dai quật mạnh đã làm rạn nứt tấm lá chắn của Bảo Bình.

Bức rào chắn vỡ vụn, căn nhà cũng đổ vỡ, Song Ngư ngơ ngạc quay đầu lại nhìn, sau lưng cô là đoàn chó ba đầu và kẻ đứng trước bọn chúng lại là Clay mặt mày giận dữ vừa ngạc nhiên nhìn nàng chằm chằm.

" Ngài CLay...!?" Song Ngư mắt trợn tròn nhìn Clay sợ hãi, miệng lắp bắp gọi tên nàng ta.

Clay nhìn nàng không rời mắt, bước chân tiến lại gần, chiếc roi vẫn cầm chắc trong tay. làn môi khẽ mỉm cười.

Song Ngư tay nắm chặt lấy bàn tay Bảo Bình vẫn còn nằm trên giường, nàng run rẩy dõi theo từng bước chân của Clay. Những giọt mồ hôi lạnh tuôn đẫm trán, nỗi sợ hãi ngập tràn tâm trí. Bảo Bình vẫn còn bất tỉnh, nàng thật sự không biết phải làm gì nữa, một kẻ yếu kém như nàng chẳng thể chặn lại một Nữ Hoàng như Clay.

" Ngài Clay, tôi...!" Song Ngư nhìn Bảo Bình, lại quay ra nhìn Clay.

Clay dừng lại, cách nàng vài bước chân, khẽ đưa tay trước mặt nàng, nói:" Song Ngư, lại đây!"

Song Ngư vô cùng ngạc nhiên, nàng lo lắng có phải Clay muốn giết Bảo Bình. Nàng đứng bật dậy, giang hai tay ra cản Clay, che chắn cho Bảo Bình vẫn đang nắm trên giường.

" Ngươi đang làm cái gì vậy?" Clay trau mày lại trước động tác kì lạ của Song Ngư.

" Xin Người, hãy tha cho Bảo Bình đừng  giết Ngài ấy!" Song Ngư cúi gằm mặt, run sợ nói từng lời.

Clay nhìn nàng, nhếch miệng cười khẩy, hạ cánh tay:" Ngươi không có thì giờ lo cho hắn đâu, con bé ngu ngốc."

" ...?" Song Ngư ngỡ ngàng nhìn, miệng khé mở kinh ngạc.

" Ta không có thời gian chơi với ngươi, mau theo ta." Clay thét lên ra lệnh, chiếc roi quật chan chát xuống đất.

Dù có hoảng sợ, tay chân đang run rẩy không ngừng, nàng vẫn không muốn rời khỏi đây. Song Ngư liếc nhìn Bảo Bình, tay vẫn không chịu buông, dù không biết vì sao Clay lại muốn nàng đi theo nhưng nàng thật lòng không thể rời xa Bảo Bình được nữa, nàng không thể để hắn lại một mình ở nơi tan hoang này.

" Tôi xin lỗi... Tôi không thể." Song Ngư vịn chặt những ngón tay của Bảo Bình, nàng nhìn Bảo Bình khẽ khàng nói.

Clay nghe từng từ phát ra từ chiếc miệng của Song Ngư, giận dữ nghiến chặt răng, nàng ta lao đến nắm lấy cánh tay nàng lôi đi :" Ta tới đây không phải để hỏi ý kiến ngươi."

Song Ngư vẫn không chịu buông, vẫn nắm chặt tay hắn, nhìn hắn và gào thét cùng những giọt nước mắt tràn mi:" Không, tôi không thể đi."

" CHÁT" Clay không ngần ngại giơ tay cho Song Ngư một bạt tai, Song Ngư trọn mắt ngừng khóc, khựng người lại đưa tay ôm lấy má vừa bị đánh vẫn còn bỏng rát.

" Ngươi thật to gan khi từ chối lời mời của ta." Clay cúi đầu nhìn Song Ngư trừng trừng.

" Xin Người... Hãy cho tôi ở lại với Ngài ấy." Song Ngư quỳ gối, tay chống xuống đất, cô van nài Clay.

Clay nhíu mày khó chịu, nàng ta vung chân đá Song Ngư bật ra sau.

" Ta không đủ sức nhẫn nhịn với ngươi nữa rồi.!" Clay quất chiếc roi lên người Bảo Bình, Song Ngư vội chồm người dậy lao đến đỡ những cứ quật từ chiếc roi thay cho hắn.

Clay cắn chặt môi, nàng ta liên tục quất roi không chỉ vào Bảo Bình mà cả Song Ngư cũng không thể tránh. Nàng ôm lấy đầu Bảo Bình, nhắm nghiền mắt chịu đau đớn, những giọt nước mắt rơi từng giọt xuống khuôn mặt của hắn. Song Ngư khẽ xoa gò má nhẹ nhàng mỉm cười hạnh phúc trong đau khổ.

" NGƯƠI!" Clay trừng mắt nhìn, càng thêm tức tối, nàng ta vòng chiếc roi vào chân Bảo Bình dốc ngược hắn lên.

Song Ngư ngỡ ngàng với tay níu lại nhưng không thể, nàng hét lên:" KHÔNG... KHÔNG...!"

Clay kéo dài dây roi, nâng cơ thể Bảo Bính ngay trước mồm lũ chó ba đầu đang chờ sắn, những giọt dãi chảy không ngừng, chúng banh mõm thật rộng chờ đợi Bảo Bình chui vào và chén.

" Nói đi!" Clay tay cầm cán roi, dây roi cứ từ từ hạ thấp hắn xuống, nàng ta vẫn nhìn Song Ngư bò lê dưới đất.

Song Ngư tay cào xuống mặt đất, nàng hoàn toàn bất lực, nàng lau đi những giọt nước mắt khẽ nói:" Vâng..."

Clay nhoẻn miệng cười đắc thắng, nàng ta kéo dây roi về quăng cơ thể Bảo Bình va thật mạnh vào tường, nàng ta nhanh chóng cuốn lấy eo và hai cổ tay nàng lôi đi, tất cả ẩn mình trong lỗ đen

Song Ngư đưa mắt liếc nhìn Bảo Bình nằm trên mặt đắt lạnh giá mà con tim nàng lại nhói đau. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cùng lời nói cuối cùng.

" Bảo Bình, tôi yêu Ngài..."

Clay đưa Song Ngư đi mất, căn nhà nhỏ tan hoang không một tấm mái. Bảo Bình vẫn nằm im lỉm trên mặt đất, nhưng sâu thẳm trong tiềm thức, dường như hắn có thể nghe thấy tiếng nói văng vẳng đâu đây của một người con gái thân yêu nhất. Hắn có thể cảm nhận dư vị mắn đắng của những giọt nước mắt ấm nóng khẽ rơi chạm vào làn da lạnh băng kia. Trái tim hắn cũng không ngừng thắt lại mỗi khi bóng hình mơ nhạt kia biến mất. Vô hình, hắn cũng đã rơi nước mắt cùng người hắn yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net