10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đêm qua ba người quậy phá đến khuya, Phạm Thừa Thừa và Chu Chính Đình mệt mỏi lăn ra đất ngủ. Hoàng Minh Hạo vẫn không quan tâm, một thân một mình tự quẩy freestyle, chợt nhìn sang bên cạnh mới phát hiện hai người kia đã đi gặp Chu Công từ khi nào. Tiểu tử Hoàng rất muốn cứ mặc kệ để bọn họ an vị trên đất mẹ, hồi sau ngẫm nghĩ hai người kia thân thể dễ mạo cảm, buổi tối sàn nhà lại tương đối lạnh.

Minh Hạo cẩn thận đỡ Thừa Thừa dậy. "Ngô~" Thừa Thừa đang ngủ say có vẻ cảm thấy tư thế chợt không thoải mái nên xoay người một chút, vừa vặn chôn mặt vào hõm cổ của Minh Hạo cọ cọ.

Mặt Minh Hạo thoáng đỏ, thanh âm liền có điểm bất thường: "Thừa... Thừa... anh... anh tỉnh chưa?... À... em... tính đỡ anh... lên... giường." 

Đáp lại cậu chỉ có tiếng thở đều đều của Thừa Thừa. Minh Hạo thở dài một hơi, từ từ đem Thừa Thừa đỡ lên giường, giúp anh đắp chăn gọn gàng. Nếu như Thừa Thừa tỉnh dậy ngay lúc này sẽ thấy cả người thiếu niên trước mặt đỏ như trái cà chua.

Giường của Chu Chính Đình nằm phía trên giường của Minh Hạo, chỉ có một mình cậu thì không có cách nào đỡ anh lên đó được. Mà dạo gần đây ai cũng mệt mỏi, nhìn Chính Đình ngủ ngon lành, Minh Hạo không nỡ gọi anh dậy, chỉ có thể kéo anh lên trên giường của cậu, hai người ngủ cùng nhau.

Phạm Thừa Thừa sáng sớm tỉnh dậy chứng kiến một cảnh đại ca và em út ôm nhau ngủ. Thừa Thừa đã quên béng mất chuyện đêm qua mình và Chu Chính Đình lăn ra sàn nhà mà ngủ. Thấy một màn trước mắt, Thừa Thừa nghĩ quả thật quan hệ của Chính Đình và Minh Hạo không tệ.

Trước khi ghi hình, tất cả thực tập sinh đều phải đổi kiểu tóc, hôm nay không cần tập luyện nên không sợ đến trễ, Phạm Thừa Thừa mặc kệ hai người nọ, không thèm đánh thức. Một mình rời giường, đi ăn sáng rồi đến phòng làm tóc.

Trong phòng đã có một số thực tập sinh đến, Thừa Thừa nhìn xung quanh một chút mới đi tới phía Mạch Môn tỷ tỷ đang làm tóc cho Linh Siêu. Anh chào hỏi Linh Siêu qua gương, liền hỏi Mạch Môn: "Mạch Môn tỷ tỷ, tỷ còn làm cho ai nữa không?"

"Không có, xong Linh Siêu rồi đến nhóc đó, hôm nay chú em đến sớm đấy. Lại xem cái này rồi chọn kiểu tóc mà cưng thích nha." Mạch Môn đưa Thừa Thừa một quyển catalog.

"Vâng ạ!" Thừa Thừa nhận lấy, nhìn lướt qua, liền chọn ngay một kiểu tóc nhìn tương đối ngầu "Kiểu này đi ạ!"

"OK!"

Trong số các nhân viên trang điểm, Thừa Thừa quen với Mạch Môn đầu tiên, mỗi lần làm tóc hay trang điểm đều đi đến chỗ vị tỷ tỷ này. Trong lúc Mạch Môn làm tóc cho Thừa Thừa, hai người trò chuyện không ít.

"Sao hôm nay Justin không đi cùng em?"

Tình cảm của Minh Hạo dành cho Thừa Thừa như thế nào, những tiểu tử trong đây nhìn không thấu, nhưng đối với người chị đã cày ngày cày đêm không biết bao nhiêu bộ tiểu thuyết đam mỹ như Mạch Môn mà không nhận ra thì đúng là uổng phí thời gian đọc tiểu thuyết. Phạm Thừa Thừa ngày hôm nay vừa mới bước vào cửa, Mạch Môn đã thấy trên người Thừa Thừa có đầy oán khí. Cô có cảm giác mãnh liệt rằng vì Hoàng Minh Hạo nên Phạm Thừa Thừa mới như thế, có lẽ lát nữa cô phải nhìn Minh Hạo một chút mới được.

"Minh Hạo còn đang ngủ." Thừa Thừa nhớ tới một màn ôm nhau sáng sớm, trong lòng không khỏi khó chịu. Nhưng lại không thể nói rõ ra được, rõ ràng lúc trước cả ba người vẫn thường xuyên ngủ chung, nhưng anh không có cảm giác gì cả.

"Ồ! Chị cứ nghĩ đứa trẻ kia làm cái gì cũng phải làm cùng em!" Nghe được câu trả lời của Thừa Thừa, Mạch Môn càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.

"Trước đây chị thấy ở đâu có em là ở đó có Minh Hạo."

"Vậy ạ? Em nghĩ Minh Hạo thân với Chính Đình ca hơn em." Khẩu khí của Phạm Thừa Thừa mang chút oán giận như một đứa trẻ bị đoạt đi món đồ chơi yêu thích.

"Tại sao em nghĩ như thế?" Mạch Môn trong lòng cười trộm, cô chèo cái thuyền này quả nhiên là chính xác.

"Chị nghĩ Justin cùng em tương đối hoà hợp, không phải vậy sao?"

"Em cũng không biết tại sao em lại nghĩ như vậy, buổi sáng thức dậy thấy hai người kia ngủ chung với nhau, lồng ngực em đặc biệt khó chịu."

Phạm Thừa Thừa nói chuyện không lớn không nhỏ nhưng đủ làm cho Thái Từ Khôn bên cạnh nghe rõ không sót một chữ, Từ Khôn suy tư một hồi xoay người hỏi Thừa Thừa: "Chú nói Chính Đình cùng Justin?"

Thừa Thừa không hiểu vì sao Từ Khôn đối với vấn đề này lại hứng thú, nhưng vẫn gật đầu một cái. Biểu tình trên mặt Từ Khôn đột nhiên cứng nhắc, chẳng lẽ sách lược của cậu đối với Chính Đình vô dụng? Hay là anh căn bản không có một chút cảm giác gì với cậu?

Mạch Môn một bên thấy rõ cảm xúc hiện trên gương mặt của Thái Từ Khôn. Cái này... chẳng lẽ lại là một đôi nữa. Wow!! Làm việc ở chỗ này cũng tuyệt quá đi chứ. Cô đột nhiên cảm thấy yêu thích công việc này hơn hẳn.

"Thừa Thừa, sao anh không gọi tụi em dậy?" Hoàng Minh Hạo cùng Chu Chính Đình đi tới.

Minh Hạo ban sáng vừa thức dậy đã nhìn xung quanh kiếm Thừa Thừa nhưng chẳng thấy anh ở đâu cả, trên đường đi gặp Linh Siêu mới biết rằng anh đã đến phòng làm tóc từ sớm.

"Thấy hai người ngủ say nên không kêu." Phạm Thừa Thừa cố điều chỉnh giọng nói cho bình thường nhất có thể.

"Như vậy à!" Hoàng Minh Hạo gật đầu, cậu không cảm giác được bầu không khí quỷ dị xung quanh, xoay người chào hỏi Thái Từ Khôn: "A! Từ Khôn ca ca! Anh cũng ở đây ạ!"

Từ Khôn gật đầu với Minh Hạo, cậu liền quay sang phía Mạch Môn chào hỏi. Chu Chính Đình cũng chào mọi người. Anh không biết nên đối mặt với Từ Khôn như thế nào, vì vậy thấy phía xa xa có vị tỷ tỷ vừa mới làm tóc cho Đổng Nham Lỗi xong, anh liền đi đến phía đó. Nhìn bóng lưng vừa rời đi, Thái Từ Khôn cảm thấy lồng ngực thật vắng vẻ, bắt đầu tự hỏi bản thân phương pháp theo đuổi Chính Đình mà mình đang thực hiện liệu có đúng hay không.

"Justin, chị làm cho Thừa Thừa sắp xong rồi. Em ngồi chờ một xíu nha, chị nhất định sẽ chọn cho cưng một kiểu tóc thật đỉnh!"

"Vâng ạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net