11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Hoàng Minh Hạo rốt cuộc cũng nhận ra điểm khác thường, cậu ngờ nghệch nhìn Mạch Môn.

"Cưng muốn hỏi Thừa Thừa đang có chuyện gì?" Mạch Môn vừa trộn thuốc nhuộm tóc, vừa hỏi.

Hoàng Minh Hạo gật đầu.

"Em trả lời câu hỏi của chị trước được không?"

Cậu gật đầu một lần nữa.

Mạch Môn nhìn tứ phía một hồi, không thấy ai chú ý đến hai người mới cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Có phải em thích Thừa Thừa không?"

"Chị... làm sao chị biết?" Minh Hạo vô thức trả lời, vừa nói ra liền hối hận, cậu không muốn cho bất kỳ ai biết được bí mật nho nhỏ này cả.

"Nói thật thì lần đầu tiên nhìn thấy hai đứa chị đã nhận ra ánh mặt của em dành cho Thừa Thừa rất đặc biệt. Em cũng không cần lo lắng, chị nhất định sẽ không nói với ai." Mạch Môn thấy Minh Hạo khẩn trương liền vội vã nói.

"Minh Hạo à, chị cảm thấy đã thích ai thì nên nói cho người ấy biết. Nếu bỏ lỡ, không chừng sẽ lạc mất nhau cả đời."

"Mạch Môn tỷ tỷ, em đó giờ rất cẩn thận vì không muốn cho người thứ hai biết, cuối cùng cũng bị chị phát hiện. Em thật lòng cũng muốn bày tỏ với anh ấy, nhưng em sợ nếu em nói ra, ngay cả bạn bè cũng không làm được. Hiện tại em và anh ấy cũng rất tốt rồi, em không muốn phá vỡ cục diện này." Minh Hạo uỷ khuất nói.

"Vừa rồi Thừa Thừa tức giận với em là bởi vì sáng sớm em ấy thấy em cùng Chính Đình ngủ chung giường. Chị không nghĩ bạn bè bình thường sẽ ghen như vậy, theo chị nghĩ không phải là mỗi em đơn phương người ta đâu. Thế nhưng có lẽ Thừa Thừa vẫn chưa nhận ra được cảm giác em ấy dành cho em là cảm giác gì. Hai người yêu nhau thật sự không dễ dàng, sở dĩ chị khuyên em không nên vội buông bỏ bởi vì chị tin rằng giữa các em còn có khả năng. Chị cũng muốn nhắc nhở em một chút, yêu thì yêu cũng phải yêu bản thân mình trước. Chị hy vọng cả hai đứa đều sẽ có được hạnh phúc."

"Cảm ơn chị, em sẽ suy nghĩ thật kỹ."

"Ừ!"

...

Hoàng Minh Hạo làm tóc xong vừa vặn đến giờ ăn trưa. Lúc này cậu thật nhớ Thừa Thừa, cậu muốn nhanh chóng đi ăn cùng anh. Vốn cậu định nhờ Chính Đình kêu anh giùm, nhưng từ lâu đã không thấy bóng dáng của Thừa Thừa nên đành tự mình xuống căn tin.

Trong phòng ăn đã có rất nhiều người, Hoàng Minh Hạo lướt mắt qua đám đông liền thấy được Thừa Thừa. Cậu lấy cơm rồi đi tới chỗ ngồi đối diện anh.

"Thừa Thừa, sao anh không chờ tụi em!"

"Nghĩ em đang làm tóc, đói bụng nên xuống trước."

Phạm Thừa Thừa tẻ nhạt chọt chọt mấy hột cơm, anh cũng không hiểu được rốt cuộc tại sao mình không được thoải mái, dĩ nhiên từ sáng đến giờ Thừa Thừa cũng tự biết bản thân mình thật ấu trĩ.

Hoàng Minh Hạo không biết phải làm thế nào để Phạm Thừa Thừa trở lại như bình thường, bèn tìm đại một đề tài để nói: "Ngày mai sẽ công bố thứ hạng lần đầu tiên. Anh nghĩ anh hạng mấy?"

"Chắc trong top 9."

"Đúng đúng đúng, em cũng nghĩ hai chúng ta cùng Chính Đình ca đều có khả năng trong top 9!"

"Ừ!" Phạm Thừa Thừa gật đầu, anh cảm thấy thật khó chịu khi nghe ba từ "Chính Đình ca" phát ra từ cái miệng nhỏ kia.

"Anh no rồi, em ăn lẹ đi rồi cùng về phòng." Thừa Thừa cũng không muốn mình tiếp tục trẻ con nữa, anh cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân.

Hai người trở về tương đối sớm, các thực tập sinh khác hoặc là đang ở trong phòng làm tóc hoặc là đang ở phòng ăn. Toàn bộ hành lang trống rỗng, bỗng trong một góc nhỏ có âm thanh lạ truyền đến, hai người tò mò đi tới. Không thể ngờ đập vào mắt hai thiếu niên là hình ảnh hai thực tập sinh nam đang hôn nhau! Mà diễn viên chính lại là Chu Chính Đình và Thái Từ Khôn nữa chứ! Thừa Thừa và Minh Hạo đều sững sờ, hai người kia đang chìm đắm vào nụ hôn cũng không để ý tới hai đứa trẻ.

Hoàng Minh Hạo không thể tiếp tục nhìn hình ảnh trước mắt, cậu bèn quay đầu lại, chợt thấy một nhân viên đang đi tới. "Chính Đình ca!" Thời khắc này cũng không cần quan tâm gì nữa, hướng hai người hô to, nếu bị người khác phát hiện thì coi như xong đời. Giọng của Minh Hạo kéo hai người kia và cả Thừa Thừa quay trở về thực tại.

Chu Chính Đình ngượng ngùng hỏi: "Sao hai đứa lại ở đây?"

...

Vừa rồi anh làm tóc xong tính trở về ký túc xá chờ Hoàng Minh Hạo. Vừa mới đến tầng trệt liền bị Thái Từ Khôn kéo tới nơi này.

"Hôm công diễn, anh rõ ràng đối với em có cảm giác đúng không?" Thái Từ Khôn mở lời.

"Ngày đó anh nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao?"

"Anh thật đúng là khẩu thị tâm phi mà!" Từ Khôn nắm chặt tay Chính Đình.

"Chính Chính, em từ lâu đã muốn gọi anh như vậy. Em biết anh đang lo lắng cái gì, sân khấu là giấc mộng của anh, nó cũng là ước mơ của em. Kỳ thực em cũng rất sợ, nhưng đối với em, điều em sợ nhất chính là sẽ bỏ lỡ anh. Anh... có bao giờ sợ bỏ lỡ em... dù chỉ một chút không?"

Chu Chính Đình cảm giác được bàn tay người kia đang run rẩy, trái tim của anh cũng theo đó mà run rẩy. Nhìn cậu em nhỏ hơn mình hai tuổi đang nói lời thâm tình với mình, nước mắt bỗng nhiên chảy ra.

"Anh đồng ý với em, Từ Khôn. Anh xin lỗi vì đã không kiên định, xin lỗi vì đã khiến em phải chờ lâu như vậy."

Thái Từ Khôn hung hăng ôm lấy người trước mặt. Qua một hồi lâu hai người mới chịu buông nhau ra, nhìn Từ Khôn sắc mặt ửng hồng, hai mắt đẫm lệ khiến Chu Chính Đình không nhịn được mà đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Thái Từ Khôn sửng sốt, cậu không nghĩ tới Chính Đình sẽ chủ động hôn cậu, sau một giây ngỡ ngàng liền bắt đầu nhiệt tình đáp trả.

...

"Vừa nãy bên kia có người." Hoàng Minh Hạo chỉ vào hành lang không có một bóng người nói: "Chắc người ta đi rồi, em sợ các anh bị phát hiện."

"Vậy là tốt rồi, cảm ơn em!" Thái Từ Khôn nói.

"Không có gì ạ!"

"Anh muốn nói rõ với hai đứa một chút, anh và Từ Khôn đang yêu nhau." Chu Chính Đình khoác vai Thái Từ Khôn hướng hai đứa trẻ nói.

"Vậy em phải gọi Từ Khôn ca ca là anh rể hay anh dâu?" Minh Hạo hớn hở hỏi.

Hừm... vấn đề công thụ này rất quan trọng, cần phải bàn thêm.

Bốn người cùng nhau trở về ký túc xá, Phạm Thừa Thừa từ nãy đến giờ đều im lặng không nói một lời. Từ lúc Minh Hạo lên tiếng gọi Chính Đình, anh đã chìm vào suy nghĩ của riêng mình, không để ý đến vẻ mặt chân thành chúc mừng cho hai anh của Minh Hạo. Rõ ràng trên hành lang không có ai mà tên tiểu tử kia còn muốn gạt người? Lẽ nào em ấy... em ấy thích Chu Chính Đình? Phạm Thừa Thừa trước giờ đều không hiểu rõ về chuyện nam nhân có thể yêu nhau. Ngày hôm nay thấy Thái Từ Khôn cùng Chu Chính Đình hôn môi, bản thân mới ý thức được giữa nam nhân không chỉ có tình bằng hữu, chẳng lẽ mình đối với Minh Hạo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net