13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Sau màn công bố thứ hạng lần đầu tiên, vòng thử thách tiếp theo đang chờ đón các thực tập sinh. Để giải toả căng thẳng, lão sư Vương Gia Nhĩ và lão sư Âu Dương Tĩnh mở một buổi trò chuyện nho nhỏ với mọi người. Hai vị lão sư đều rất thoải mái khiến bầu không khí mau chóng trở nên vui vẻ.

Âu Dương Tĩnh hỏi các thực tập sinh muốn đóng phim cùng nữ minh tinh nào, micro được truyền đến Chu Chính Đình, Phạm Thừa Thừa hớn hở ngồi bên cạnh xem trò vui, chờ thời cơ trêu chọc vị đội trưởng. Chu Chính Đình rất nhanh trí đáp "Phạm Băng Băng". Thừa Thừa thoáng cái thay đổi biểu tình, bày ra bộ mặt không quan tâm. Nhờ câu trả lời nhiều muối của họ Chu, toàn khán phòng náo nhiệt hẳn lên.

Cuối buổi trò chuyện, đạo diễn thông báo hôm nay mọi người không cần luyện tập, thậm chí bọn họ còn được tự do ra ngoài một chuyến, miễn sao trở về ký túc xá trước giờ giới nghiêm là được.

"Thừa Thừa, anh có muốn ra ngoài chơi không?" Hoàng Minh Hạo chạy về phía Phạm Thừa Thừa.

"Anh muốn về ngủ." Thừa Thừa lắc đầu. Từ khi vô đây tới giờ, chưa có ngày nào anh ngủ ngon giấc, hôm nay tâm tình mới được thả lỏng đôi chút.

"Em đi với anh, em cũng không muốn đi chơi." Hoàng Minh Hạo vui vẻ nói.

Chu Chính Đình và Thái Từ Khôn đã cùng nhau xuống phố, vì vậy hôm hay chỉ có mình anh với cậu ở trong phòng cả ngày. Tuy không được đi chơi, nhưng thiếu niên 16 tuổi vẫn rất hài lòng.

Phạm Thừa Thừa khựng lại một chút rồi cũng mau chóng gật đầu. Mấy ngày nay có nhiều chuyện Thừa Thừa không tài nào nghĩ thấu, trong lòng vẫn còn cảm giác kỳ lạ. Thế nhưng anh cũng không bày ra bộ dạng ấu trĩ như trước, cố gắng duy trì trạng thái bình thường. Hiếm hoi lắm mới có được một ngày nghỉ, vốn dĩ Thừa Thừa muốn dành cả ngày một mình để điều chỉnh lại tâm trạng. Nhưng Minh Hạo đã nói như thế, anh cũng không có lý do gì để cự tuyệt.

"Chúng ta đi ăn cơm trước đi, lát nữa đỡ phải đi ra lại."

...

Cơm nước xong xuôi, trở về ký túc xá không lâu Phạm Thừa Thừa liền lăn ra ngủ, anh thực sự quá mệt mỏi. Từ lúc phạm lỗi ở vòng đánh giá đến bây giờ, thần kinh của Thừa Thừa luôn ở trong trạng thái căng thẳng lo lắng. Anh chưa bao giờ trải lòng với bất kỳ ai về chuyện này, ngoài mặt vẫn một vẻ lạc quan yêu đời. Sau buổi trò chuyện hôm nay cùng hai lão sư, tâm tình của Thừa Thừa buông lỏng không ít. Trở lại ký túc xá, Hoàng Minh Hạo cũng không tiếp tục nói chuyện với Thừa Thừa, một mực yên lặng ngồi đọc sách trên giường. Nhìn cậu an tĩnh như thế, trong lòng Thừa Thừa chợt dấy lên cảm giác yên bình.

Hoàng Minh Hạo có thể thấy được Phạm Thừa Thừa rất mệt mỏi, cho nên vừa về ký túc xá cậu không quấy rầy anh nữa. Chỉ cần cùng Thừa Thừa ở chung một chỗ như thế này, Minh Hạo đã thoả mãn lắm rồi. Vị trí giường ngủ của hai người cũng giống y chang hồi ở Yuehua vậy, từ vị trí của Minh Hạo có thể thấy rõ được dáng ngủ của Thừa Thừa. Thừa Thừa lúc ngủ không giống với Thừa Thừa lúc bình thường, khi này anh có một chút đáng yêu, có một chút trẻ con.

Nhìn Thừa Thừa như vậy, tâm can Minh Hạo đánh lên một hồi rung động, cậu nhìn đến... dáng người anh! Trời đất ơi, Hoàng Minh Hạo... đã đến mức này rồi sao?!? Cậu đột nhiên nhớ tới những lời Mạch Môn tỷ tỷ nói lúc trước, có thể tối nay là một cơ hội tốt.

Chớp mắt một cái đã đến giờ cơm tối, Minh Hạo đến bên giường của Thừa Thừa để gọi anh dậy. Anh khi ngủ rất trầm ổn, Minh Hạo nhịn không được liền ngồi xổm xuống đất để ngắm anh rõ hơn. Phạm Thừa Thừa lớn lên thật đẹp trai nha~ Trong đầu có một giọng nói không ngừng xúi giục Minh Hạo hành động, cuối cùng cậu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má của Thừa Thừa. Sau đó lập tức ngượng ngùng cúi đầu, trầm ngâm một hồi lâu, lúc này mới chợt nhớ rằng mình phải kêu người kia dậy.

"Thừa Thừa, dậy đi ăn cơm nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net