14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Hoàng Minh Hạo gọi mãi mà Phạm Thừa Thừa cũng không chịu tỉnh dậy, không còn cách nào khác bèn vỗ người anh mấy cái.

"Ừ... Làm sao vậy?" Thừa Thừa chậm rãi mở mắt.

"Đi ăn cơm thôi!"

"Ừ!"

"Tối nay trời mát, chúng ta ăn cơm xong đi dạo một vòng nhé, em có chuyện muốn nói với anh." Hoàng Minh Hạo suy nghĩ cả buổi chiều, quyết định tối nay hành động.

Phạm Thừa Thừa không nghĩ nhiều, liền gật đầu.

Ở đây là ngoại thành, cách xa đô thị sầm uất nên không khí vô cùng thoáng đãng mát mẻ. Nhìn lên trời có thể thấy rõ các vì sao lấp lánh. Bình thường, vào buổi tối, các thực tập sinh ra ngoài sân hóng mát rất đông, nhưng hôm nay đa phần mọi người đã xuống phố nên nhìn quanh hiếm thấy một bóng người. Hoàng Minh Hạo nhân cơ hội này liền hẹn anh ra đây. Hai người đang sánh bước chợt nghe thấy một tiếng hét thất thanh.

Đập vào mắt bọn họ là hình ảnh một chị gái nhào ra ngoài lan can, một tay cầm lấy rào chắn một tay lôi kéo vật gì đó, cả người gần như rơi xuống dưới.

"Mạch Môn, chị buông em ra đi! Em không muốn sống nữa! Chị có kéo em thì cũng vô dụng thôi! Buông em ra!"

"Bình tĩnh! Có chuyện gì chúng ta từ từ giải quyết được không? Em phải phối hợp với chị, chị mới kéo em lên được!"

"Mạch Môn tỷ tỷ?" Hoàng Minh Hạo nghi ngờ hỏi Phạm Thừa Thừa.

"Chúng ta đi qua đó thử xem!" Nói xong hai người liền chạy về phía hai vị tỷ tỷ kia.

Mạch Môn nhìn thấy hai người chạy đến đột nhiên khóc lớn. Thừa Thừa và Minh Hạo chưa từng đối diện với tình cảnh như thế này bao giờ, sững sờ tại chỗ.

"Sao mấy đứa lại ở đây? Nhanh! Giúp chị với!"

Mạch Môn hôm nay cũng có ý định ra sân đi dạo một vòng, vô tình thấy Bình Bình đứng trên lan can chuẩn bị nhảy xuống. Hai người cùng làm trong phòng trang điểm, bình thường quan hệ không tệ, cô tất nhiên không thể làm ngơ, vội vàng chạy tới ngăn cản. Tiểu muội không nghe lời khuyên bảo của cô mà còn cố nhào xuống dưới, may mắn thay Mạch Môn chụp được cánh tay của nàng, thể trạng của Bình Bình nặng hơn cô, Mạch Môn không tài nào kéo người lên được, còn có khả năng bị kéo xuống theo. Cô dùng hết sức bình sinh để giữ lấy thanh chắn, nhưng Mạch Môn không còn trụ được bao lâu nữa. Cô thật sự sợ mình sẽ cùng vị tiểu muội này ngã xuống, có ai mà không sợ chết cơ chứ. Vì vậy, lúc Mạch Môn nhìn thấy Thừa Thừa và Minh Hạo chạy đến, cô kích động tới mức phát khóc.

Thừa Thừa và Minh Hạo nghe tiếng Mạch Môn gọi mới nhận thức được sự việc đang diễn ra. Hoàng Minh Hạo chạy tới hỗ trợ Mạch Môn kéo một tay, Thừa Thừa kéo cánh tay còn lại.

"Tỷ tỷ, chị mau nắm lấy tay em đi!" Thừa Thừa nói.

"Bình Bình, nghe lời chị! Ba người chúng ta có thể kéo em lên được. Em mau phối hợp... Aaa...!"

Đột nhiên tay đang cầm rào chắn của Mạch Môn bị trật khớp, mất đi hết khí lực. Bất ngờ mất đi lực kéo của Mạch Môn, phía Mạch Môn và Minh Hạo xém chút nữa bị kéo xuống dưới.

"JUSTIN!" Phạm Thừa Thừa đứng hình. Anh không dám tưởng tượng tới viễn cảnh Hoàng Minh Hạo ngã xuống kia.

Bình Bình cũng bị doạ một phen, nàng muốn chết là thật, nhưng không muốn làm liên luỵ đến người khác.

"Xin lỗi, tôi... tôi phối hợp với mọi người! Nghe lời mọi người hết!"

"Tốt!" Mạch Môn nhịn đau cùng Minh Hạo kéo một bên tay.

"Em nắm lấy tay của Thừa Thừa đi!"

Phạm Thừa Thừa thành công giữ chặt một tay của Bình Bình.

"Chị đếm một hai ba chúng ta cùng nhau kéo em ấy lên!"

"Một, hai, ba!"

Ba người hợp lực kéo Bình Bình lên thành công.

Bọn họ vô lực ngồi rạp xuống nền đất, Bình Bình bật khóc nức nở.

"Mạch Môn tỷ, chị không cần phải cứu em! Em thực sự không còn lý do gì để sống trên cõi đời này nữa! Khi em và A Thuỵ ở cùng một chỗ, em nghĩ rằng em đã tìm được hạnh phúc của đời mình. Nhưng mà... hắn ta ngoại tình, còn là... ngoại tình cùng nam nhân! Hắn nói hắn không chịu nổi em nữa, em vừa béo vừa xấu. Chị nói xem, em còn không bằng một thằng con trai hay sao? Sao hắn có thể ác như thế? Tự nhiên đi thích đàn ông, hắn không sợ nhiễm bệnh hay sao chứ!!"

Thừa Thừa và Minh Hạo không tiện xen vào chuyện này, bèn im lặng ngồi một bên chờ đợi. Dĩ nhiên những lời Bình Bình nói, hai người đều nghe không sót một chữ. Hoàng Minh Hạo sắc mặt trắng bệch, len lén nhìn qua Thừa Thừa, không thấy anh có biểu tình gì, cậu không rõ nên cảm thấy hài lòng hay khổ sở. Minh Hạo không biết rằng, trước khi cậu nhìn sang phía Thừa Thừa, anh cũng đã lén nhìn cậu một lần.

Mạch Môn nghe được câu này, theo bản năng hướng mắt sang hai đứa nhỏ kia, thấy hai người vẻ mặt không mấy quan tâm, đặc biệt là Minh Hạo. Hai đứa đều là những thiếu niên mới lớn, rất dễ bị tổn thương bởi lời nói của người khác.

Suy nghĩ một chút, Mạch Môn từ tốn nói: "Bình Bình, nhìn chị đi!"

Bình Bình ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Em nói chị nghe xem chị có xấu hay có béo không?"

Bình Bình tiểu muội vô thức lắc đầu.

"Ừ, thế nhưng trước khi chị đến đây, chị cũng mới bị bạn trai cũ cắm sừng. Chị cùng hắn ta ở chung một chỗ từ khi còn học Cao Trung kia kìa, cưới hỏi gì đều đã bàn hết rồi. Sở dĩ người ta lừa dối em không phải vì bề ngoài của em, mà chính là bản chất nó đã thế. Với cả đồng tính thì cũng là tình yêu, không có vấn đề gì. Chỉ là tiểu tam ở đây... vô tình là nam nhân mà thôi. Cũng giống như tình yêu nam nữ, cũng sẽ có tiểu tam, tiểu tam dù là nam hay nữ, thì đều là loại đi phá hoại tình cảm của người khác. Em không nên vì chuyện này mà có cái nhìn phiến diện với đồng tính, người ta cũng là chân chính yêu thương nhau, có chỗ nào không giống với chúng ta?"

Những lời này Mạch Môn nói ra, một nửa cho Bình Bình nghe, nửa còn lại cho hai đứa nhỏ nghe.

Một lúc sau, Bình Bình đã bình tĩnh lại, mọi người cùng nhau xuống lầu. Đưa tiểu muội về ký túc xá an toàn, Mạch Môn cuối cùng thở dài một hơi. Bây giờ cô mới cảm nhận được cánh tay bị đau nhức.

"Chị, tay chị bị trật khớp rồi. Chúng ta đi đến bệnh viện đi!" Hoàng Minh Hạo lo lắng.

"Không sao, chị đi một mình được rồi. Hai đứa về nghỉ ngơi đi, mỗi ngày đều luyện tập đã mệt rồi, hôm nay được nghỉ một bữa mà lại..." Mạch Môn không muốn phiền đến hai người.

"Một mình chị đi làm sao được, tay bị thương thì làm cái gì cũng không tiện." Hoàng Minh Hạo kiên trì nói.

"Đúng vậy Mạch Môn tỷ, sáng giờ bọn em nghỉ ngơi đủ rồi. Vừa vặn hôm nay chúng em được đi ra ngoài, đi cùng chị sẵn tiện mua một số thứ luôn." Thừa Thừa nói theo.

Mạch Môn suy nghĩ một hồi, trải qua một màn vừa rồi tâm tình hai đứa chắc hẳn không tốt, ra ngoài giải sầu một chút cũng ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net