16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mạch Môn muốn nói hết tâm tư của Hoàng Minh Hạo cho Phạm Thừa Thừa nghe, nhưng cô sợ nếu làm vậy thì cục diện càng trở nên tồi tệ hơn. Những chuyện như thế này, tự người trong cuộc giải quyết mới tốt. Tuy vậy, Mạch Môn vẫn cố đưa ra những lời ám chỉ, hy vọng Thừa Thừa có thể hiểu được.

Hoàng Minh Hạo không thể ngừng khóc, cậu hiện tại chỉ muốn chạy ngay về ký túc xá tắm rửa một chập xong chui vào chăn làm tổ, không muốn bị ai quấy rầy. Cũng may khi vừa ra khỏi bệnh viện không lâu, liền bắt được taxi.

Chu Chính Đình vẫn chưa trở về, trong phòng chỉ có một mình Minh Hạo. Cậu đi vào mở vòi sen lên, đứng dưới làn nước ấm áp hòng xua tan cái lạnh, nhưng cũng không thể nào làm lòng của Minh Hạo ấm lên được. Xung quanh ngoại trừ tiếng nước chảy, còn có tiếng đùa giỡn từ những phòng khác. Cậu giờ đây... mặc kệ thế giới. Trong đầu chỉ có những lời nói của Phạm Thừa Thừa, cậu chưa từng nghĩ đến khả năng anh kỳ thị đồng tính luyến ái. Rõ ràng lần trước hai người nhìn thấy Chính Đình ca cùng Từ Khôn ca hôn nhau, Thừa Thừa cũng không nói gì. Nếu ngày hôm nay theo đúng kế hoạch, Minh Hạo tỏ tình với Thừa Thừa. Thì có phải hay không... anh sẽ nói "Hoàng Minh Hạo, em thật buồn nôn!"? Nghĩ tới đây, những giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi cũng không thể nào khiến tâm tình của Minh Hạo nhẹ nhàng hơn, cậu bắt đầu khóc thành tiếng.

Một khoảng thời gian dài trôi qua, Hoàng Minh Hạo mới ngừng khóc, ngày hôm nay cả tâm tình lẫn thể xác của Minh Hạo đều đã kiệt quệ. Vốn nghĩ rằng đêm nay sẽ mất ngủ, nhưng vừa đặt lưng xuống giường cậu liền ngủ thiếp đi.

Không bao lâu, cậu bị tiếng mở cửa làm cho thức tỉnh. Là Thừa Thừa trở về sao?

"Giờ cũng còn sớm, chúng mình xếp nốt mô hình kia rồi hãy đi ngủ?" Giọng nói ôn nhu của Chính Đình vang lên.

"Được... Nhưng mà Justin đang ngủ, tụi mình sẽ làm em ấy thức đấy. Để ngày mai rồi xếp tiếp!" Từ Khôn nói.

"Thằng nhóc này ngủ say lắm, em mở tiệc trong phòng nó cũng không tỉnh dậy đâu, yên tâm đi!" Đúng vậy nhỉ, bình thường cậu ngủ quên trời quên đất, nhưng sao hôm nay chỉ vì một tiếng mở cửa mà tỉnh dậy.

...

Phạm Thừa Thừa đã về ký túc xá từ sớm, anh vừa mới nói lời đả kích Minh Hạo, bây giờ không biết làm sao đối diện với em ấy. Còn nữa, Mạch Môn tỷ tỷ cứ như vừa ám chỉ điều gì đấy, nhưng Thừa Thừa nghĩ như nào cũng không hiểu được. Thôi thì cứ đi xin lỗi Minh Hạo trước vậy.

Thừa Thừa vừa mới vào phòng, liền thấy Chính Đình cùng Từ Khôn đang ngồi lắp ráp mô hình, anh lên tiếng chào hỏi: "Từ Khôn ca sang chơi!"

"Thừa Thừa, em về rồi à! Em muốn cùng bọn anh xếp cái mô hình này không?" Từ Khôn nói.

"Em không ở cùng Tư Đinh à? Nãy em ấy mới tìm em đấy!" Chu Chính Đình tiếp lời.

Chuyện kia không tiện giải thích, Phạm Thừa Thừa nhìn thoáng qua Minh Hạo đang ngủ liền nhẹ nhàng trả lời không có. Anh không biết rằng Minh Hạo đã tỉnh dậy từ lâu, thanh âm của anh như hung hăng đâm một nhát dao vào ngực cậu.

Nước mắt lại bắt đầu mất khống chế... Quả nhiên đêm nay Hoàng Minh Hạo mất ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net