17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sáng hôm sau, Hoàng Minh Hạo rời giường từ sớm, khi soi gương liền thấy đôi mắt sưng húp. Làm sao bây giờ đây? Nếu cứ để nguyên như vậy các anh hỏi cậu phải trả lời như thế nào? Mà Minh Hạo lại tuyệt đối không muốn Thừa Thừa nhìn thấy bộ dạng này của mình. À! Hay là lén đi đến phòng tập trước, từ từ rồi mắt cũng sẽ bớt sưng. Quyết định vậy đi!

Cậu nhẹ nhàng đến bên giường chuẩn bị cầm áo khoác đi đến phòng tập, vừa vặn đối mặt với Chu Chính Đình đang từ giường trên đi xuống.

"Em sao thế?" Chính Đình giật mình nói to khiến Thừa Thừa tỉnh dậy.

"Không có... không có việc gì. Chỉ là hôm qua em ngủ không ngon." Hoàng Minh Hạo tuỳ tiện tìm đại một lý do.

"Ngủ không ngon? Bọn mình lúc trước có khi mấy ngày liền không ngủ, chú mày còn không đến nỗi này cơ mà! Nói thật cho anh biết, có chuyện gì?"

"Anh... Em không sao thật mà! Anh đừng hỏi nữa. Em đi đến phòng tập trước!" Nói xong liền cầm áo khoác rời đi.

"Mày..." Chu Chính Đình bất đắc dĩ chỉ vào bóng lưng của tiểu hài tử.

Được rồi, hỏi sau cũng được. Anh tính quay sang đánh thức Thừa Thừa, nhưng lại thấy cậu đã tỉnh dậy từ khi nào, Thừa Thừa dõi ánh nhìn phức tạp về hướng cửa phòng. Chẳng lẽ giữa hai đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì đó?

Chính Đình liền hỏi: "Thừa Thừa, chú mày cùng thằng nhóc Justin rốt cuộc là làm sao?"

"Không có gì cả!" Lại là câu này.

Chính Đình tức điên, từ khi nào địa vị đội trưởng của anh lại thấp đến như vậy! Hai đứa này xảy ra chuyện gì cũng không muốn nói thật với anh!

"Hai tụi bay!! Dám đối với đại ca lạnh lùng như vậy..."

Chu Chính Đình tiếp tục luyên thuyên, cậu một chữ cũng không lọt tai. Thừa Thừa đã thấy được đôi mắt sưng húp của Minh Hạo rồi, phải khóc bao lâu thì mắt mới sưng đến mức như vậy chứ... Trái tim chợt quặn đau.

...

"Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường."

Trong tình yêu, có vô số người đã phạm phải sai lầm này, Thừa Thừa cũng là một trong số đó. Anh cho rằng giữa Minh Hạo và Chính Đình có điểm mập mờ, tin rằng em út đem lòng thầm mến vị đội trưởng. Vì thế, khi anh hiểu rõ được tình cảm của mình dành cho Minh Hạo, có một cỗi xúc động xen lẫn đau khổ dâng lên, lại không thể tiếp tục đối mặt với em ấy một cách bình thường. Thừa Thừa không nhận ra rằng trong ánh mắt của Minh Hạo dành cho mình có biết bao nhiêu thâm tình, cũng không nhìn ra được khi mình cùng Minh Hạo tiếp xúc gần gũi, có một vệt ửng hồng trên đôi má của thiếu niên ấy.

...

Đến buổi chiều Thừa Thừa mới nhìn thấy Minh Hạo. Mắt của cậu đã bớt sưng, lại được trang điểm đậm hơn bình thường nên nếu nhìn lướt qua chắc chắn sẽ không để ý. Minh Hạo đang cùng Quyền Triết trò chuyện rất vui vẻ. Rõ ràng tâm tình vô cùng tệ, nhưng trước ống kính không thể không miễn cưỡng vui cười. Nếu không phải Thừa Thừa chính là nguyên nhân khiến Minh Hạo thương tâm, có lẽ anh cũng tin rằng đứa trẻ ấy đang vui vẻ thật. Chuyện trong lòng đang buồn nhưng trước máy quay vẫn phải tươi cười đối với cái thực tập sinh không còn xa lạ gì, nhưng sao thời khắc này nhìn cậu như thế, tâm tư của Thừa Thừa nhức nhối mãi không thôi. Ý vị trong lòng của họ Phạm đến tận cùng là như thế nào đây...

Chiều nay các thực tập sinh phải đi thu âm thử. Thừa Thừa cùng Minh Hạo đều thuộc mảng Rap, nhưng chọn bài hát khác nhau, cả ngày tập luyện khác phòng không có cơ hội chạm mặt. Lại thêm thử thách lần này tương đối gay go, các đội phải tự cải biên ca khúc gốc, phải tự viết lời, phải tăng cường tinh thần đồng đội để tìm được tiếng nói chung trong ca từ và cách trình diễn. Ngày nào cũng tập luyện đến tối khuya, vừa về phòng một cái liền tắm rửa rồi lập tức lên giường lăn ra ngủ. Phạm Thừa Thừa hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện với Hoàng Minh Hạo.

Điều này lại vô cùng hợp ý Minh Hạo, đêm qua cậu đã ra một quyết định, từ nay về sau tận lực tránh xa Thừa Thừa. Cậu hy vọng thời gian trôi qua, cậu sẽ quên được đoạn tình cảm này, mặc dù quá trình này chắc hẳn sẽ rất thống khổ. Giờ giờ khắc khắc cậu đều tự dặn dò bản thân rằng giữa Thừa Thừa và Minh Hạo không thể có tình yêu, nếu còn tiếp tục làm hyunh đệ bằng hữu thì bản thân sẽ ngày càng lún sâu hơn, tốt nhất nên rời xa đời nhau một chút. Mỗi lần Minh Hạo thấy Thừa Thừa đối xử tốt với cậu, trong thâm tâm liền điên cuồng muốn nhào vào lòng anh.

Trong sinh hoạt hằng ngày, có thể tránh tiếp xúc. Nhưng khi vừa nhìn thấy Thừa Thừa, Minh Hạo không thể nào khống chế được tâm tư của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net