19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







"Alo!" Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ Sơn Đông dễ nghe.

"Alo! Chị!"

"Sao lại gọi điện đến đây? Em một mực không cho người nhà gọi điện, chị còn tưởng tổ chế tác không cho gọi điện thoại."

"Đúng là không cho, chỉ là hôm nay tương đối đặc biệt nên staff cho em mượn điện thoại." Nghe được thanh âm thân quen của tỷ tỷ, tâm tình của Thừa Thừa được thả lỏng không ít.

"Cái gì đặc biệt? Bên đó đối với em đặc biệt lắm à?" Phạm Băng Băng nghĩ bên sản xuất nể mặt chị sẽ ưu tiên Thừa Thừa hơn, mà thằng nhóc này cũng ngô nghê tiếp nhận đãi ngộ. Trong lòng tràn đầy lo lắng.

"Không phải đâu, không đặc biệt gì. Chính là... em nhớ chị, muốn nghe thấy giọng chị..."

Phạm Thừa Thừa có thể nghe ra giọng nói lo lắng của tỷ tỷ. Từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ chăm sóc cho cậu không khác gì mẫu thân. Những lời đồn đại nhảm nhí đều chỉa mũi nhọn vào Băng Băng, mà ở thời điểm đó Băng Băng bất quá cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, trạc tuổi Thừa Thừa bây giờ. Một thân một mình xông vào ngành giải trí hiểm ác, bảo vệ thật tốt Thừa Thừa và người thân. Cậu cảm thấy thật may mắn khi mình có một người chị như thế này.

"Thừa Thừa, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Nghe những lời nói của cậu em 1m8 nhà mình, trái tim Băng Băng mềm nhũn.

"Em vẫn ổn! Chị không cần lo lắng. Chị đang làm gì thế?" Thừa Thừa vội vàng phủ nhận, cậu không muốn tỷ tỷ khổ tâm.

"Không có việc gì là được, chị đang chờ anh Thần nấu bữa khuya. Bên đó có cho em ăn khuya không?"

"Dạo này em tăng tận 20 cân. Đội trưởng không cho em ăn nữa!" Phạm Băng Băng nhắc đến Lý Thần giọng nói đầy ngọt ngào, Thừa Thừa cũng mừng cho chị mình. Sau bao nhiêu gian truân, tỷ tỷ cuối cùng cũng tìm được một nửa đời mình.

"Mập lên tận 20 cân? Em đã ăn cái gì vậy Thừa Thừa? Mai mốt em về nhà mà bê một bộ dạng béo ú về đây thì chị cũng không thèm nhận em!" Phạm Băng Băng có chút không tin trêu ghẹo cậu em nhỏ. Mặc dù Thừa Thừa vốn dĩ rất gầy, thêm một tí thịt cũng không hề hấn gì. Nhưng là 20 cân đó! 20 cân là cái khái niệm gì chứ?!?

"Hừ! Lúc trước chị còn kêu em phải béo lên. Hiện tại lại ghét bỏ em!" Phạm Thừa Thừa làm nũng.

"Được rồi, không đùa em nữa. Mấy nay luyện tập thế nào? Cùng mọi người quan hệ tốt chứ?"

"Ừm..." Phạm Thừa Thừa chợt nghĩ đến chuyện của mình với Hoàng Minh Hạo. Có lẽ tỷ tỷ sẽ giúp cậu giải quyết được nỗi nghi hoặc? Nghĩ một hồi cậu liền đem mọi chuyện kể cho tỷ tỷ.

"...Em không biết vì cái gì, mà khi thấy người kia khóc đỏ mắt, em liền cảm thấy vô cùng đau lòng."

"Em không phải đã thích người ta rồi chứ?" Nghe Thừa Thừa nói xong, Băng Băng một lòng muốn trêu chọc vị đệ đệ mới biết yêu này, nhất thời không biết rằng Thừa Thừa phải lòng một nam sinh.

"Thích? Em thích người ấy?"

"Đúng vậy, thích. Nếu em chỉ xem người ta là bạn bè thì tại sao em lại phải cảm thấy khổ sở? Quá lắm là lo lắng thôi, làm sao lại nghiêm trọng đến mức đau lòng? Còn nữa, lúc em cảm thấy khó chịu khi người ta thân mật với người khác, đó chính là ăn dấm đó!"

Nghe được những điều này, Phạm Thừa Thừa như được thông suốt. Cậu hồi tưởng đến những cảm xúc khó hiểu của mình dành cho Minh Hạo trong khoảng thời gian vừa rồi... Hoá ra... Hoá ra đó chính là thích!

Băng Băng thật lâu không thấy Thừa Thừa trả lời. Chị nghĩ không phải là mình đã quá sỗ sàng rồi chứ? Băng Băng liền xem đây là cuộc tâm sự giữa hai người bạn, chị nói: "Ở độ tuổi của mấy đứa bây giờ, có những suy nghĩ này thì cũng bình thường mà, chị sẽ không ngăn cản em. Nhưng em cũng không nên vì vậy mà lơ là tập luyện nha. Thôi, trễ rồi. Chị đi ăn khuya đây, em không được ăn thì đi nghỉ sớm một chút đi."

"Vâng! Cảm ơn tỷ tỷ! Em hiểu rồi. Chị cũng đi nghỉ sớm nha!"

...

Mạch Môn không thể hiểu nổi Thừa Thừa, không biết suy nghĩ của cậu cứng nhắc như thế nào. Có một số chuyện không trực tiếp chỉ điểm thì Thừa Thừa không thể thông suốt. Mà Hoàng Minh Hạo lại vì lời nói kia của Thừa Thừa mà xuất hiện hiểu lầm. Nếu hôm nay không có Phạm Băng Băng giúp đỡ, không biết hai đứa trẻ này sẽ ở mãi trong cái ngõ cụt bao lâu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net