2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng Minh Hạo trở về ký túc xá khi trời đã tối, buổi trưa chỉ ăn một chút khiến bây giờ bụng cậu cồn cào khó chịu.

Vừa mở cửa bước vào, Chu Chính Đình liền đưa cậu một hộp đồ ăn giữ nhiệt.

"Ăn liền cho nóng, ăn xong rồi đi tắm nhé."

"Vâng, cảm ơn anh!"

"Mau đi đi, cũng trễ rồi đó nhóc!"

"Dạ!" Hoàng Minh Hạo gật đầu.

Ăn tối xong, Minh Hạo nhanh chóng tắm rửa rồi đáp thẳng lên chiếc giường thân yêu của mình, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai mới có tinh thần tập luyện.

"Ách!" Không lâu sau, dạ dày của Minh Hạo co rút một trận đau đớn khiến cậu tỉnh dậy, không thể chịu đựng được nữa cậu rón rén đi tới nhà vệ sinh. Trở lại giường một lát, cơn đau lại liên tục kéo đến.

"Justin! Justin!" Một giọng nói trầm ổn vang lên khi Minh Hạo lần thứ ba bước ra khỏi phòng vệ sinh.

"Thừa Thừa? Em làm anh tỉnh dậy à?" Hoàng Minh Hạo áy náy hạ giọng hỏi. Cậu đã cố gắng cẩn thận không làm phát ra bất cứ tiếng động nào nhưng vậy mà vẫn làm anh tỉnh giấc.

"Không có, anh chưa ngủ. Em bị tiêu chảy sao?" Phạm Thừa Thừa vừa nói vừa bước từ giường xuống.

"Dạ!" Tuy rằng không muốn cho anh biết, nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Anh có thuốc ở đây, em ăn chút gì rồi uống thử xem, có lẽ sẽ đỡ hơn đấy."

"Không... không cần."

Minh Hạo có ý từ chối, nhưng anh lại chạy nhanh tới trước mặt cậu. Thừa Thừa đưa một bình nước ấm cho Minh Hạo "Vậy uống một xíu nước ấm đi!"

"Cảm ơn anh!" Hoàng Minh Hạo có chút run rẩy nhận lấy bình nước, tình cảm của cậu đối với Phạm Thừa Thừa là gì chính cậu cũng chưa hiểu rõ, có chút lạ có chút khác biệt nhưng đều bị cậu đè nén xem thành "tình huynh đệ". Có những lúc thật không biết diễn tả như thế nào, chẳng hạn như lúc này, đang uống nước của anh thì trong đầu cậu lại liên tưởng đến hình ảnh hôn môi gián tiếp. Vì thế, ngoài mặt thì uống nước, còn trong lòng Minh Hạo đang tự phỉ nhổ bản thân.

"Xong rồi!" Hoàng Minh Hạo nhu thuận gật đầu.

"Anh mau về giường ngủ đi, ngủ sớm một chút."

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt non nớt của thiếu niên 15 khiến Phạm Thừa Thừa mở hồ chìm đắm vào gương mặt tươi cười của cậu, anh mất ngủ vì tâm tình có chút phiền não nay cũng theo nét cười ấy mà nhẹ nhõm hơn hẳn.

"Em cũng mau đi ngủ đi!" Nói xong Thừa Thừa trở lại giường, nhanh chóng chìm vào giấc mộng sau bao nhiêu tiếng thao thức.

Bụng của Hoàng Minh Hạo cũng đã dịu lại bớt, cậu cảm giác chai nước kia của Thừa Thừa chính là đem cả người của cậu nhấn chìm vào sự ấm áp, tâm tình ngày hôm nay cũng tốt lên được hơn phân nửa, Minh Hạo theo đó mà chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay Hoàng Minh Hạo có một giấc ngủ tuyệt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net