20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trả lại di động cho staff, Thừa Thừa chạy nhanh trở về ký túc xá. Anh muốn ngay lập tức giải thích rõ ràng mọi chuyện với Minh Hạo.

Trong phòng rất yên tĩnh, từ hôm ở bệnh viện trở về, căn phòng này luôn trong trạng thái khó thở. Chu Chính Đình không có ở đây, Hoàng Minh Hạo đang yên vị trên giường, trên tay cầm một quyển sách, không rõ là có thực sự đang đọc hay không.

"Justin!" Thừa Thừa tiến lại gần giường của Minh Hạo.

"Anh... Anh mới về!" Hoàng Minh Hạo kinh ngạc nhìn anh. Cậu kỳ thật đúng là đang chờ anh về, hôm nay anh diễn ca khúc kia, nhất định tâm tình không tốt. Minh Hạo không nhịn được mà lo lắng cho Thừa Thừa, nhìn nét mặt của anh không quá bi thương cậu mới yên lòng. Lại không ngờ anh sẽ chủ động tới tìm cậu.

"Anh có chuyện muốn nói với em... Ngày đó ở bệnh viện anh nói những lời kia..."

"Thừa Thừa! Em... Em không trách anh đâu!" Thừa Thừa chưa nói xong đã bị Minh Hạo đánh gãy. Hôm nay ở trong phòng chờ, anh đã gọi cậu, cậu có chút chờ mong nhưng sau nửa ngày chỉ thấy anh nói hai chữ "Cố lên!". Hiện tại trở về, anh lại đề cập tới những chuyện này. Xem ra là không giống như những gì cậu nghĩ. Phải chăng Thừa Thừa chỉ muốn xin lỗi cậu để cả hai có thể trở lại làm bạn! Nhưng cậu không muốn, hoàn toàn không muốn!

"Em nghe anh nói đã!" Thừa Thừa vội vàng nói. Anh không biết Minh Hạo đang suy nghĩ cái gì, nhưng chắc hẳn lại đang hiểu lầm anh rồi.

Thừa Thừa quyết tâm nói hết một lời: "Anh... Anh không biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng những chuyện gì liên quan đến em, anh đều rất khẩn trương. Nhìn thấy em cùng người khác thân mật, anh cảm thấy khó chịu mãi không thôi. Nhìn thấy em khổ sở, tim anh đặc biệt đặc biệt đau. Ngày đó tại bệnh viện, anh đã nghĩ do em thích Chính Đình ca nên mới thông cảm cho người kia. Anh liền kích động không quan tâm lựa lời mà nói khiến em tổn thương. Anh vẫn luôn tự hỏi bản thân rằng tại sao anh lại như thế, hôm nay vừa nói chuyện với tỷ tỷ liền đem một chút giãi bày với chị, chị nói là bởi vì anh thích em. Anh cẩn thận nghĩ lại, hình như đúng là anh đã thích em rồi. Anh biết em thích Chính Đình ca, nhưng anh ấy đang ở cùng Từ Khôn ca không phải sao... Cho nên anh quyết định bày tỏ với em, chỉ hy vọng rằng em luôn vui vẻ!"

Hoàng Minh Hạo nhìn ánh mắt chân thành của Phạm Thừa Thừa, nỗi xúc động dâng lên trong lòng. Thừa Thừa thật sự thích cậu a~ Hoá ra đó giờ cả hai đều đã hiểu lầm đối phương. Cậu nhẹ nhàng vòng tay qua eo Thừa Thừa, vùi mặt vào lồng ngực của anh.

"Ai nói em thích Chính Đình ca? Người em thích chính là anh đấy, đồ ngốc! Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã đem lòng thích anh rồi." Minh Hạo uỷ khuất.

Phạm Thừa Thừa không hề nghĩ tới chuyện Minh Hạo thích mình, nội tâm kinh ngạc xen lẫn hưng phấn, nhất thời không biết đáp lại sao cho phải.

Một hồi lâu không thấy Thừa Thừa trả lời, Hoàng Minh Hạo có chút tức giận đẩy anh ra.

"Phạm Thừa Thừa! Sao anh không nói gì?" Người ta đã nói như thế rồi, chẳng lẽ lại muốn em mở miệng tiếp hay sao! Đúng là Thừa ngốc mà! Hiểu lầm em lâu đến như vậy, lại còn không thèm chủ động.

Thừa Thừa nhìn bộ dạng uỷ khuất của cậu, cúi xuống ôm lấy người: "Anh xin lỗi! Justin! Chúng ta ở cùng một chỗ đi! Giống như Chính Đình ca cùng Từ Khôn ca ấy, có được không em?"

Cái này còn tạm được! Minh Hạo vòng tay ôm lại Thừa Thừa, trong lồng ngực của anh, cậu điên cuồng gật đầu.

...

Vòng đánh giá lần này, có rất nhiều thực tập sinh lần đầu tự viết lời bài hát, cho nên ca từ đa phần đều là từ kinh nghiệm cá nhân mà có. Thái Từ Khôn cũng đem những lời mình muốn nói gửi gắm vào Papillon.

Trong chương trình, cậu vẫn luôn là một trong những thực tập sinh có lượng fan đông đảo nhất. Trước đây cậu đã cùng xuất đạo với một nhóm khác, thời điểm đó cậu vô cùng hạnh phúc vì nghĩ rằng cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ đời mình, nhưng hoá ra lại trúng phải một công ty không tốt. Cậu không cam lòng ở nơi đó hao phí thanh xuân, liền rời công ty. Một thân một mình bước đi trên con đường này. Mặc dù cậu có rất nhiều fan hâm mộ, nhân khí vẫn luôn cao nhất, các thực tập sinh khác đều ngưỡng mộ cậu, nhưng có bao nhiêu người thật sự hiểu được những gì Thái Từ Khôn đã trải qua?

Chu Chính Đình rất lo lắng cho cậu, vừa quay xong liền đi khắp nơi tìm người. Cuối cùng tìm được cậu trên sân thượng, Từ Khôn đang ngồi đơn độc trên chiếc ghế đá, mặc kệ gió lạnh thổi phất qua người.

"Em ổn chứ?" Anh đi đến bên cạnh cậu, ngồi xuống.

Từ Khôn nhìn Chính Đình thật lâu rồi ôm chầm lấy anh.

"Cho em ôm một chút!"

Chu Chính Đình không tiếp tục nói nữa, anh nghĩ những lúc như thế này không cần quá nhiều lời. Để cậu tuỳ ý ôm mình.

Thái Từ Khôn trong lòng cảm thán tình yêu thật kỳ diệu. Mặc dù hai người đã xác lập mối quan hệ, nhưng thực chất thời gian quen biết không lâu. Vậy mà Chu Chính Đình lại đem đến cho cậu một cảm giác ấm áp ngay cả người thân cũng không có được. Thời điểm ôm anh, nội tâm cô độc của cậu dâng lên một xúc cảm mãnh liệt.

Người ta thường nói "Thượng Đế đóng một cánh cửa này của bạn, thì sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa khác." Chính Đình chính là một cánh cửa mới. Từ Khôn cảm tạ Thượng Đế đã mang Chính Đình đến bên cậu, trong lúc cậu đang nản lòng thoái chí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net