21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trên mạng, có rất nhiều luồng ý kiến trái chiều về những couple đồng giới. Lúc này, Chu Chính Đình thật muốn dạy bảo hai tiểu tử dưới giường một phen! Mặc dù trước kia Thừa Thừa và Minh Hạo làm gì cũng cùng một chỗ, nhưng từ ngày xác định mối quan hệ, Minh Hạo hằng ngày đều dính chặt lấy Thừa Thừa rồi còn suốt ngày làm nũng nữa chứ! Một bộ dạng như muốn thông báo tình yêu cho toàn thiên hạ biết vậy! Chu Chính Đình giờ giờ khắc khắc phải quan sát hai đứa nhỏ này, tránh cho tụi nó bày ra những cử chỉ quá mức thân mật trước ống kính. Thật là khổ tâm mà!

"Hai đứa có thể kiềm chế một tí được không?" Vừa mới quay tập đặc biệt xong, hai tiểu tử kia lại tụ một chỗ ríu ra ríu rít. Có rất nhiều thực tập sinh xung quanh, Chính Đình kéo Thừa Thừa và Minh Hạo ra một góc.

"Dù sao thì công ty cũng hay push couple, anh không cần lo lắng như vậy!" Minh Hạo thật sự không hiểu.

"Khi quay phim thì còn có thể nói là push couple, bình thường mấy đứa thân mật như thế, những người có tâm đồ họ nghĩ gì họ lan truyền cái gì, làm sao mình biết được!"

Mặc dù quan hệ của bọn họ với mọi người rất tốt, nhưng không đồng nghĩa với việc có thể thoải mái bộc lộ mọi chuyện. Vương Tạc Tứ Tử yêu đương cũng chỉ có bốn người tự biết với nhau. Ừ thì bây giờ có rất nhiều thuyền bè gì đó, nhưng việc đồng tính luyến ái thật sự lại là một vấn đề khác. Chu Chính Đình và Thái Từ Khôn đều rất hiểu đạo lý này, ngoại trừ lần thổ lộ kia, cả hai đều rất cẩn thận. Mà cái đôi gà bông tiểu học này lại quá vô tư, đặc biệt là Hoàng Minh Hạo đã thích Phạm Thừa Thừa một khoảng thời gian dài mới được chính thức ở cùng một chỗ. Thằng nhóc hận không thể đem chuyện này khoe với tất cả mọi người, cũng không thèm nghĩ đến hậu quả nếu mối tình này bị đưa ra ánh sáng. Hôm Thừa Thừa với Minh Hạo bắt đầu yêu nhau, Minh Hạo còn tính kể hết với Yuehua Thất Tử, may mà Chu Chính Đình kịp thời ngăn cản, nếu không khéo chừng chỉ trong một ngày toàn bộ thực tập sinh đều biết.

Hoàng Minh Hạo nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của Chính Đình liền im lặng không tiếp tục phản bác.

"Chúng ta lại phải thay đổi kiểu tóc nữa ạ?" Trở về ký túc xá, Minh Hạo hỏi.

"Ừ, lát nữa ăn cơm xong rồi đi. Ngày mai chúng ta sẽ phải ghi hình phần chọn concept và chọn bài hát." Chu Chính Đình vừa xếp đồ vừa nói.

"Em muốn thắt tóc!" Tiểu Hạo đã muốn làm kiểu đầu này lâu lắm rồi nha.

"Không được, em không hợp! Làm xong lỡ mất fan thì sao? Tuyệt đối không thể, anh nghĩ staff cũng sẽ không đồng ý."

"Sao lại không hợp chứ!!"

"Không hợp chính là không hợp! Nghe lời!" Chu Chính Đình vỗ vai cậu an ủi.

"Anh đi trước. Mấy đứa chuẩn bị đi, đừng đến trễ. Với cả nhớ kỹ mấy lời anh dặn đấy!"

"Vâng!" Đợi Thừa Thừa trả lời xong, Chính Đình mới rời đi.

"Thừa Thừa, em thắt tóc không hợp sao? Chính Đình ca có phải khoa trương quá không? Làm sao mà đến mức mất fan chứ!" Sau khi Chính Đình rời đi, Minh Hạo bĩu môi uỷ khuất hướng Thừa Thừa hỏi.

"Dù sao đội trưởng nói thì phải nghe. Ngày mai quay phim xong rồi chúng ta suy nghĩ về việc này có được hay không?" Phạm Thừa Thừa ngồi xuống cạnh Minh Hạo, nhẹ giọng dỗ dành.

Minh Hạo miễn cưỡng gật đầu, hôm nay được đổi kiểu tóc không làm thì bao giờ mới được làm cơ chứ.

Thấy Minh Hạo vẫn còn giận dỗi, Thừa Thừa lấy Phái Đại Tinh nhồi bông ở đầu giường đưa cho cậu. "Này, cho em!"

"Ủa sao Phái Đại Tinh lại bự thế này? Không lẽ nó giống như anh mập lên 20 cân?" Vừa nghĩ tới việc Thừa Thừa mới tăng lên 20 cân, Minh Hạo không thể nhịn cười.

Thấy cậu cười, Thừa Thừa cũng không nỡ mắng cậu.

"Không phải con trước đây, con này mấy ngày trước anh mới gắp được ở máy gắp thú của chương trình. Lúc đó liền muốn đem tặng em, mà chúng ta lại đang chiến tranh lạnh, nên anh đành phải đặt nó trên giường. Đây là lần đầu tiên anh gắp trúng đó, với lại em cũng thích Phái Đại Tinh nữa. Nhất định nó sẽ đem đến may mắn cho em."

"Vậy em sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận để đảm bảo phần may mắn này!" Minh Hạo ôm chặt Phái Đại Tinh, mỉm cười thật ngọt ngào. Trong lòng đắc ý, cậu liên tưởng đây là lễ vật đầu tiên Phạm Thừa Thừa tặng cho cậu. Sự buồn bực vì không được thắt tóc đã sớm bị quăng ra xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net