22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Thừa Thừa và Minh Hạo ở lại ký túc xá một hồi rồi mới đi xuống căn tin. Ăn uống xong xuôi liền đi thẳng tới phòng làm tóc, đã có rất nhiều thực tập sinh đang chờ.

Phạm Thừa Thừa nhìn xung quanh một lượt, anh định kéo Minh Hạo đến một hàng ít người nhưng lại bị cậu dắt đến hàng của Mạch Môn.

"Chỗ kia vắng kìa!" Thừa Thừa chỉ chỉ.

Anh nghĩ mặc dù khá thân với Mạch Môn tỷ tỷ, nhưng không nhất định mỗi lần làm tóc phải đến chỗ chị ấy, huống hồ hiện tại hàng chờ bên Mạch Môn lại khá dài.

"Em muốn chị Mạch Môn làm tóc cho!!" Thấy Thừa Thừa không đồng ý, Minh Hạo bắt đầu làm nũng. Nếu không đến chỗ chị Mạch Môn thì cậu sẽ không thực hiện được kế hoạch của mình.

"Vậy thì đi qua đó." Thừa Thừa không đoán được Minh Hạo đang nghĩ gì, nhưng anh thật sự không thể nào cự tuyệt được Minh Hạo khi cậu làm nũng, bất quá thì chờ lâu một chút cũng được, quan trọng là bảo bối nhà anh vui vẻ kia kìa.

Hoàng Minh Hạo hài lòng gật đầu, hai người cùng đi tới phía Mạch Môn chào hỏi.

"Ah! Lâu rồi không gặp mấy đứa!" Mặc dù hai đứa trẻ lúc này không có hành động thân mật gì, nhưng Mạch Môn liếc mắt một cái là có thể phát hiện được đôi này đã tu thành chín quả.

"Còn bao nhiêu người nữa ạ?" Hoàng Minh Hạo hỏi.

"Còn có ba người, nhanh lắm, tóc Tinh Kiệt chỉnh một xíu là xong thôi. Mấy đứa qua bên kia ngồi đi, khi nào tới thì chị gọi."

Dù vậy, đến phiên hai người cũng là chuyện của một tiếng đồng hồ sau. Nghe Mạch Môn gọi, Minh Hạo đang lim dim ngủ chợt bừng tỉnh. Thừa Thừa chuẩn bị đứng dậy liền bị cậu đè lại: "Để em đi trước!"

"Mạch Môn tỷ tỷ, em sẽ kể cho chị nghe một bí mật!"

"Bí mật gì?"

"Em đang hẹn hò với Thừa Thừa á!" Hoàng Minh Hạo không biết Mạch Môn đã nhìn thấu, bày ra vẻ bí mật.

"Thật sao? Tốt quá! Chúc mừng hai đứa!" Mạch Môn cũng giả vờ không biết.

"Hì hì, nếu chị đã chúc phúc như vậy xin hỏi Mạch Môn tỷ tỷ có thể giúp cho tình yêu của tụi em tăng thêm một vòng sắc thái không?"

Nhìn tiểu quỷ Minh Hạo tinh nghịch nháy mắt, Mạch Môn bật cười. Cô phối hợp: "Tình yêu của các em cần sắc thái gì nè?"

"Chị làm cho chúng em một kiểu tóc tình nhân, được chứ?" Minh Hạo mong đợi nhìn Mạch Môn.

"Kiểu tóc tình nhân?"

Mạch Môn nhìn thoáng qua tóc của Minh Hạo và Thừa Thừa, trong lòng vẽ lên ý tưởng.

"Được thôi! Không thành vấn đề!"

...

Mạch Môn đổi màu tóc cho Minh Hạo thành vàng nhạt. Trong lúc đợi Thừa Thừa làm tóc, cậu tưởng tượng đến phản ứng của anh sau khi nghe được ý tưởng của cậu. Minh Hạo còn muốn khoe cùng Chính Đình ca nữa cơ.

Một hồi sau, Phạm Thừa Thừa cũng làm tóc xong. Nhìn trong gương, hai người hoàn toàn không giống kiểu tóc lẫn màu tóc. Thế này thì sao có thể gọi là kiểu tóc tình nhân đây? Bạn nhỏ Hoàng Minh Hạo không vui nhìn về phía Mạch Môn.

"Mạch Môn tỷ, chị gạt em!"

"Sao thế?" Mạch Môn chưa kịp trả lời, Thừa Thừa đã hỏi trước.

"Mạch Môn tỷ đã đồng ý làm cho em với anh một kiểu tóc đôi. Anh nhìn có thấy chỗ nào đôi hay không?" Minh Hạo ấm ức chỉ vào gương.

"Chị đâu có lừa em! Em nhìn lại xem, màu tóc lúc nãy so với màu tóc bây giờ, màu tóc của đứa nào cũng nhạt đi rồi nè!"

Minh Hạo nhìn thật kỹ mới phát hiện ra được, tâm tình lập tức trở nên vui vẻ.

"Wow! Đúng rồi ha! Mạch Môn tỷ tỷ quá lợi hại!"

Phạm Thừa Thừa không ngừng cảm thán. Hoá ra đây chính là lý do Minh Hạo kiên trì muốn đến chỗ Mạch Môn. Ý tưởng của Mạch Môn tỷ tỷ cũng thật tốt! Vừa có thể làm cho người ngoài không nhận ra, vừa làm cho Minh Hạo thoả mãn. Bản thân Thừa Thừa cũng vui vẻ.

"Hai đứa vừa quyết định ở cùng một chỗ chắc hẳn đã từng có ý nghĩ muốn công khai với bạn bè người thân nhỉ? Nhưng vẫn phải suy nghĩ cẩn thật một chút, như thế mới lâu dài được." Mạch Môn dặn dò.

Hai đứa nhỏ này vừa mới bước vào là Mạch Môn đã có thể cảm thấy nguồn sinh khí ngọt ngào xung quanh. Những thực tập sinh khác đối với mấy chuyện tình cảm có lẽ còn ngu ngơ nhưng nếu Thừa Thừa và Minh Hạo cứ tiếp tục như vậy thì sẽ rất dễ bị nhận ra. Huống chi ở đây còn có staff, có PD, có cả các lão sư nữa, máy quay cũng đều bật 24/7, nếu chuyện này bị lộ ra thì Mạch Môn tin chắc rằng hai đứa trẻ mới lớn này sẽ không chịu nổi hậu quả.

"Vâng, bọn em sẽ chú ý. Cảm ơn chị!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net