24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Việc phân nhóm sẽ được quyết định bởi fan hâm mộ. Ban đầu vì không được tự chọn bài hát mà có một chút tiếc nuối, nhưng khi biết được nhóm của mình rồi, mọi người đều mừng rỡ. Phạm Thừa Thừa, Hoàng Minh Hạo, Chu Chính Đình, Thái Từ Khôn đều được vào cùng một nhóm, còn có cả Yuehua Đinh Trạch Nhân. Những người khác cũng đều là những người có thực lực. Bài hát của nhóm Vương Tạc Tứ Tử là Dream, đây là một bài hát không chỉ có giai điệu và ca từ tốt, mà vũ đạo cũng rất thu hút, đồng thời cũng rất khó.

Vì vậy, vũ đạo của Dream như lấy mạng bạn học nào đó vừa mới tăng lên 20 cân. Mỗi lần tập nhảy xong, Thừa Thừa đều xụi lơ co quắp trên mặt đất, nằm nghỉ một hồi lâu mới bình phục. Đinh Trạch Nhân thấy vậy, mỗi ngày đều đốc thúc đệ đệ rèn luyện thể chất.

Trong nhóm, Thừa Thừa và Minh Hạo đảm nhận vai trò truyền năng lượng, nhờ hai bạn nhỏ mà phòng tập lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười.

"Tụi mình làm chiêu cây kéo đoạt mệnh đi!" Phạm Thừa Thừa nhân cơ hội muốn chơi đùa cùng bạn nhỏ nhà mình một chút. Cái gọi là "cây kéo đoạt mệnh" chính là Thừa Thừa sẽ đặt hai chân lên vai của Minh Hạo, và Minh Hạo sẽ kéo Thừa Thừa lên. Cái trò này hai người cũng thường xuyên chơi với nhau, bình thường anh kéo Minh Hạo một phát là thành công. Nhưng lần này Minh Hạo kéo Thừa Thừa lại không nhúc nhích, rốt cuộc quấn vào nhau rồi cùng ngã lăn ra đất.

Các thực tập sinh trong phòng lập tức cười vang, Hoàng Minh Hạo cũng không ngoại lệ, cười to trêu chọc Thừa Thừa: "Phạm Thừa Thừa, anh thật là béo quá đi! Hahahahaha!"

Bạn học Phạm lúc này yên lặng hạ quyết tâm giảm cân! Mặc dù ngã lăn quay, nhưng trong lòng Thừa Thừa tràn ngập đầy hương vị ngọt ngào.

...

Hiện tại đã đến thời điểm dễ nhiễm virus cảm cúm, Lang Phường lúc này tuyết rơi trắng xoá lạnh buốt. Cộng thêm việc ký túc xá bầy bừa lộn xộn, virus lại càng dễ truyền nhiễm hơn. Và bạn học Phạm Thừa Thừa xui xẻo đã bị cảm.

Buổi sáng mới thức dậy Thừa Thừa đã không ngừng ho khan, nhưng vẫn kiên trì đến phòng tập.

"Thừa Thừa, chúng ta đi đến bác sĩ nhé?" Nhìn anh ho khan đến độ nước mắt rơi liên tục, Hoàng Minh Hạo rất lo lắng.

Phạm Thừa Thừa lại một mực bảo buổi sáng đã uống thuốc, không cần thiết đến bệnh viện, cản trở mọi người luyện tập.

Ngay thời điểm Minh Hạo muốn nổi giận, quản lý bước vào. Ca ca phát hiện Thừa Thừa ho khan lập tức muốn đem người đến bệnh viện, gần đây bệnh truyền nhiễm rất nghiêm trọng, ho khan cũng không thể qua loa được, sợ Thừa Thừa lây cho các thực tập sinh khác, càng sợ lỡ bệnh tình chuyển biến tệ hơn.

Hoàng Minh Hạo kiên trì muốn đi cùng anh, nhưng Thừa Thừa không đồng ý.

"Anh quản lý mới nói gần đây bệnh truyền nhiễm đang bùng phát. Trong bệnh viện toàn vi khuẩn gây bệnh, em đến đó rất dễ lây. Anh quản lý đi cùng anh mà, em không cần lo lắng. Ngoan! Ở lại tập luyện tốt, anh sớm về thôi!" Thừa Thừa kéo Minh Hạo sang một góc khuất dỗ dành.

"Vậy anh cẩn thận một chút!" Hoàng Minh Hạo đáp ứng. Sau khi anh đi, cậu không trở lại phòng tập, mà lặng lẽ về ký túc xá.

Cậu dọn hết đống quần áo chồng chất trên sàn nhà, thu nhặt hết phế phẩm, sắp xếp lại tất cả gọn gàng đâu ra đó. Minh Hạo lau sàn nhà cùng bàn ghế tủ giường hết một lượt. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ phải động tay vào những việc như thế này, nhưng dù sao chưa nếm qua thịt heo tốt xấu gì cũng từng thấy heo chạy, cậu cũng biết làm đôi chút. Cuối cùng cậu đem hết chăn gối của Thừa Thừa ra ban công phơi nắng, lau dọn lại giường cho anh một lần nữa.

Phạm Thừa Thừa từ bệnh viện trở về, vừa bước vào phòng liền thấy ký túc xá đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn Minh Hạo đang loay hoay phơi chăn mền ngoài ban công. Tuy rằng hôm nay vẫn có nắng, nhưng nhiệt độ rất thấp. Minh Hạo lại chỉ mặc mỗi bộ đồ tập luyện bình thường, có lẽ vừa quét dọn xong nên trên áo lấm tấm mồ hôi. Đồ ngốc này không biết rằng như thế rất dễ bị cảm lạnh hay sao?

Thừa Thừa nhẹ nhàng đi đến ôm cả người Minh Hạo vào lòng, phủ áo khoác của anh lên người cậu.

"Cứ như thế lại sinh bệnh thì sao đây!" Thừa Thừa dùng thanh âm trầm ổn ghé vào tai cậu nói.

Đột nhiên có người ôm mình từ phía sau, Minh Hạo giật nảy. Nghe được giọng nói của anh, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cố mắng yêu anh một cái: "Phạm Thừa Thừa! Anh làm em sợ muốn chết!"

"Liền muốn ôm em, không kịp lên tiếng."

Cái người Sơn Đông này học cách dẻo mồm từ khi nào thế nhỉ? Đã được một khoảng thời gian kể từ khi hai người xác lập mối quan hệ, cậu không còn ngại ngùng trước những hành động thân mật với anh nữa. Nhưng khi nghe anh nói lời kia, cậu nhận ra đây là backhug đầu tiên của hai người! Tâm tư của Minh Hạo trở lại như lúc ban đầu, trong lòng không ngừng gào thét.

"Anh sao rồi? Bác sĩ... Bác sĩ nói thế nào?" Cậu bắt đầu lẩn sang đề tài khác để che dấu đi nhịp tim đang đập điên cuồng của mình.

"Chỉ là cảm thông thường thôi, ăn rồi uống thuốc là khoẻ à."

"Vậy là tốt rồi, giờ mình đi ăn trưa ha? Chúng ta đi ăn đi anh! Đồ ăn chắc không được quá dầu mỡ nhỉ? Hay là em nhờ dì dưới nhà bếp nấu cháo cho anh? Anh..." Hoàng Minh Hạo bắt đầu líu lo không ngừng nghỉ.

Ở góc độ của Thừa Thừa, anh có thể thấy rõ vành tai của Minh Hạo đang ửng đỏ, anh thầm nghĩ nếu không phải vì đang bị mạo cảm, anh nhất định sẽ hôn lên đôi môi nhỏ xinh kia.

May mắn thay, tương lai phía trước của hai người còn dài, còn rất nhiều cơ hội. Bây giờ không thể thì những ngày sau có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net