25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Buổi công bố xếp hạng lần hai cuối cùng cũng đến.

"Lo chết tôi rồi, lo chết tôi rồi..." Tất Văn Quân không ngừng lẩm bẩm, thứ hạng lần trước của anh không được tính là cao nên trong lòng vô cùng khẩn trương.

Phạm Thừa Thừa bị cảm vẫn chưa khỏi hẳn, trạng thái không được tốt. Cả buổi cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, vì vậy mà đã thành công thu hút sự chú ý của Trương PD.

"Cái người có hai con mắt đang mở to Phạm Thừa Thừa, nghe bảo em tăng 20 cân? Ông Trời ơi~ Em trả lời xem..."

Chuyện này làm sao có thể lan truyền nhanh như vậy? Không lẽ mập lên quá rõ ràng sao? Thừa Thừa còn chưa kịp phản ứng, Minh Hạo bên cạnh đã tự giác ngại ngùng thay, ngồi một bên cố gắng nhịn cười.

Trương PD thành công khuấy động bầu không khí khiến các thực tập sinh dần thả lỏng tâm tình.

Cuối cùng, Yuehua Thất Tử lại một lần nữa giữ vững được đội hình. Hạng Nhất và hạng Ba vẫn thuộc về Thái Từ Khôn và Phạm Thừa Thừa. Hoàng Minh Hạo với Chu Chính Đình tăng hạng, em lên hạng Nhì, anh lên hạng Tư. Vương Tạc Tứ Tử lần đầu tiên tụ họp trong top 4.

...

"Tuấn Nghị ca, bài hát kia anh viết tốt lắm. Anh có tài như vậy, rời chương trình nhất định sẽ tiếp tục phát triển hơn nữa. Đợi khi nào kết thúc chương trình, em lập tức đi tìm anh cùng làm nhạc!"

Phạm Thừa Thừa chạy xuống tạm biệt người anh cùng team Very Good với mình. Lý Tuấn Nghị là một người anh vô cùng tài năng, y rất chiếu cố Thừa Thừa, còn rất tận tình chỉ bảo cho cậu. Đáng tiếc chương trình này tuyển chọn thần tượng chứ không phải ca sĩ, Tuấn Nghị dừng chân tại đây cũng coi như là chuyện nằm trong dự tính. Y hy vọng sau khi ra khỏi đây, sẽ có một nơi thích hợp với y hơn, có thể ở nơi đó tiếp tục thực hiện ước mơ.

"Ok! Anh chờ em! Thừa Thừa, anh có mấy lời muốn nói với em. Đợt lát nữa chúng ta tâm sự một tí được không?" Lý Tuấn Nghị nhìn nam sinh trước mặt, trong lòng âm thầm đưa ra một quyết định.

"Được ạ!"

...

"Lát nữa anh đi với Tuấn Nghị ca một chút. Em đi về cùng Chính Đình ca có được không?" Thừa Thừa nói với Minh Hạo.

"Có chuyện gì thế?" Hoàng Minh Hạo hỏi theo bản năng.

"Anh ấy nói có chuyện muốn nói với anh."

"Sao không thể nói ở đây mà phải đi ra chỗ khác?" Hai nam nhân có thể có cái gì mà cần phải thì thầm với nhau cơ chứ? Chẳng lẽ... bạn học Hoàng Minh Hạo cảm thấy sự tình không hề đơn giản.

"Chắc có lời muốn dặn dò, anh Tuấn Nghị vẫn luôn đối xử với anh rất tốt. Aiya~ Em đừng suy nghĩ nhiều quá!" Phạm Thừa Thừa nhìn bạn nhỏ nhà mình đang ăn giấm chợt muốn chọc ghẹo một phen.

"Thừa Thừa, Justin. Đi!" Đã kết thúc phần quay phim, Chu Chính Đình gọi hai đứa nhỏ.

Hoàng Minh Hạo mặc dù không muốn để cho anh đi, nhưng cuối cùng vẫn không có ngăn cản. Cậu không muốn làm anh khó xử, chỉ dặn dò nhớ về sớm liền cùng Chính Đình rời đi.

...

Lý Tuấn Nghị hẹn Thừa Thừa lên sân thượng, khi cậu đến, y đã ở đó chờ sẵn.

"Tuấn Nghị ca, anh muốn nói gì với em?" Thừa Thừa tiến lại ngồi cạnh Tuấn Nghị.

Đêm nay trăng tròn rất đẹp, Thừa Thừa nghĩ đến buổi tối cậu cùng Minh Hạo và Mạch Môn cứu Bình Bình, ánh trăng ngày hôm ấy tựa hồ cũng đẹp như vậy. Chỉ là bọn họ chưa kịp thưởng thức liền có sự tình phát sinh. Sau này, Minh Hạo đã nói với cậu rằng đêm đó em ấy muốn tỏ tình, Thừa Thừa đã nhiều lần tưởng tượng đến viễn cảnh Hoàng Minh Hạo đứng dưới ánh trăng, cầm tay cậu, dùng khẩu âm Ôn Châu cùng chất giọng búng ra sữa nói: "Phạm Thừa Thừa, em thích anh!". Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Thừa Thừa không kiềm được khoé miệng khẽ nhếch lên, cả người đều tràn ngập sự ngọt ngào.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Lý Tuấn nghị nhìn cậu mỉm cười. Cậu đang nghĩ cái gì thế? Vì cái gì lại cười ngọt ngào như vậy? Chắc chắn không phải vì nhớ tới y rồi...

"Em có thể cùng anh uống một lần không?" Không biết từ đâu Tuấn Nghị đem ra vài lon bia, y đưa cho Thừa Thừa một lon.

Phạm Thừa Thừa không muốn uống, nhưng nghĩ hôm nay là lần cuối y còn ở đây nên cậu cũng không đành lòng cự tuyệt.

Khi có cồn vào rồi sẽ tăng thêm lòng dũng cảm, cho nên vì hôm nay, Lý Tuấn Nghị đã chuẩn bị một ít bia. Y uống một hơi hết nửa lon rồi mới cất tiếng.

"Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh cùng với các thực tập sinh khác đều đã hiểu lầm em, cho là em dựa vào cửa sau để tham gia chương trình. Về sau anh quan sát em ngày thường, mới phát hiện ra em và Phạm Thừa Thừa trong trí tưởng tượng của anh hoàn toàn không giống nhau. Em có điều kiện tốt như vậy, lại không cần ai nâng đỡ, cùng mọi người cố gắng luyện tập, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người... Và em luôn khiến mọi người vui vẻ..."

"Tuấn Nghị ca, anh đừng khen em..." Thừa Thừa ngượng ngùng đánh gãy lời y.

Lý Tuấn Nghị làm lơ lời cậu, tiếp tục nói: "Sau này chúng ta có cơ hội hợp tác, anh lại hiểu em hơn. Anh chợt nhận ra anh không thể nào rời mắt khỏi em... Anh đối với em đã phát sinh một loại tình cảm. Anh biết, em cùng Justin đang ở cùng một chỗ, nhưng trước khi rời khỏi đây, anh muốn bày tỏ với em một chút..."

Phạm Thừa Thừa chưa từng nghĩ đến khả năng này, bình thường y giống như một người anh chiếu cố cậu, Thừa Thừa chưa từng nghĩ đến dạng tình cảm này. "Tuấn... Tuấn Nghị ca... Như anh đã nói, em cùng Minh Hạo đang yêu nhau, em rất thích em ấy. Cảm ơn anh trong thời gian qua đã chiếu cố em..."

Lý Tuấn Nghị đã tự biết sẵn đáp án, y nhẹ gật đầu: "Anh đã nói ra thì không còn gì cảm thấy tiếc nuối, ngày mai anh đi rồi, cũng... không thể tiếp tục chiếu cố em... Em cũng cẩn thận một chút, đặc biệt là em cùng... Justin... Tuyệt đối không nên bị phát hiện..."

"Cảm ơn anh, tụi em sẽ cẩn thận. Chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của mình..."

"Ừm... Chuyện em nói sẽ làm nhạc cùng anh, em giữ lời chứ?"

"Nhất định! Tuấn Nghị ca!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net