26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Buổi công bố thứ hạng được tiến hành sau bữa tối nên kết thúc rất muộn. Vì thế mặc dù Phạm Thừa Thừa trò chuyện cùng Lý Tuấn Nghị không lâu nhưng khi về đến ký túc xá cũng là lúc trời đã nhá nhem sáng.

Trong phòng lúc này,  Chu Chính Đình đã ngủ say, bình thường Minh Hạo có lẽ cũng đã đi gặp Chu Công nhưng hôm nay cậu lại ngồi trên giường đọc sách.

"Trễ rồi sao em còn chưa ngủ? Chờ anh sao?" Thừa Thừa tiến đến cạnh Minh Hạo, nhẹ hỏi.

Hoàng Minh Hạo nhịn không được liền trừng mắt một cái. Wow cái người Sơn Đông này còn có thể nhìn ra cậu đang chờ hắn sao? Wow dạo gần đây EQ của người này tăng đột biến sao? Từ lúc Minh Hạo trở về ký túc xá đến giờ, cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ, đến khi nghe được tiếng mở cửa mới cầm đại một quyển sách lên giả làm màu. Thừa Thừa đã đi tổng cộng một tiếng hai mươi tư phút, có chuyện gì mà nói lâu đến như vậy? Trên người còn có mùi cồn? Cậu cố đè nén cảm xúc trong lòng, bộc lộ hết ra thì chẳng khác nào một nàng dâu nhỏ, trong khi cậu là một Phú Quý Ôn Châu phong độ ngút trời cơ mà!

Minh Hạo chua chua nói một câu: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, em đọc sách giết thời gian thôi."

Cậu hy vọng cái tên kia có thể nhìn ra ý vị của mình rồi bắt đầu giải thích, nhưng Minh Hạo đã đánh giá quá cao EQ của người Sơn Đông nọ.

"Vậy em đi ngủ sớm đi, anh đi tắm một chút!" Dứt lời, Thừa Thừa bước vào phòng vệ sinh.

"..."

Ơ hay?? Cứ thế mà đi?? Thật muốn cầm quyển sách ném thẳng vào đầu cái tên vừa mập lên 20 cân kia!

...

Đến khi Thừa Thừa lên giường ngủ, Minh Hạo vẫn không chợp mắt được. Mỗi lần nhắm mắt, trong đầu cậu lại hiện ra hình ảnh Phạm Thừa Thừa cùng Lý Tuấn Nghị.

Khi bạn nhỏ Hoàng Minh Hạo nhà ta trằn trọc mất ngủ, thì trong đêm khuya thanh vắng có tiếng ngáy của tên đầu xỏ nào đó vang lên. Cậu thì vì anh mà ngủ không được, anh không thèm giải thích lấy một tiếng, hiện tại lại ngủ ngon đến như vậy? Còn ngáy ngủ? Minh Hạo chưa từng thấy Thừa Thừa ngáy ngủ bao giờ. Hôm nay vị ca ca họ Lý kia đã nói cái gì mà khiến Thừa Thừa cao hứng đến mức ngáy ngủ như thế này?

Không biết qua bao lâu, Minh Hạo không chịu đựng được nữa. Cậu trèo sang giường Thừa Thừa đè lên người anh.

"Ách!" Phạm Thừa Thừa lập tức tỉnh dậy.

"Làm cái gì thế!!" Cho dù là ai khi bị đánh thức cũng đều sẽ tức giận, anh lớn giọng gầm nhẹ một tiếng.

"Anh còn dám mắng em! Đều tại anh mà em ngủ không được!" Bạn nhỏ càng tức thêm. Lại còn mắng cậu! Từ lúc xác định mối quan hệ đến giờ, người này có dám lớn tiếng với cậu lần nào đâu cơ chứ!

Thừa Thừa tỉnh táo lại mới nhận ra thân thể đang nằm đè trên người mình chính là tiểu bảo bối.

"Không phải là do em hù anh tỉnh hay sao. Có chuyện gì thế?" Thừa Thừa đem chăn cuộn tròn người nọ, ngữ khí trở nên ôn hoà.

"Em muốn biết hôm nay anh cùng anh Tuấn Nghị nói chuyện gì!" Hoàng Minh Hạo vòng tay ôm lấy eo của Phạm Thừa Thừa, vùi đầu vào lồng ngực rộng của anh.

Phạm Thừa Thừa thuận thế ôm em nhỏ vào lòng.

"Hoá ra bởi vì chuyện này à! Anh ấy cũng không nói gì nhiều với anh, chỉ thuận miệng nhắc nhở anh cẩn thận một chút. Anh ấy biết chuyện của chúng mình nên dặn dò vài ba câu. Anh cùng Tuấn Nghị ca ca uống vài lon nên về có hơi trễ, em không cần suy nghĩ nhiều đâu!" Anh sợ cậu lại suy nghĩ linh tinh nên cuối cùng cũng không nói ra chuyện Tuấn Nghị ca tỏ tình với mình, dù sao ngày mai anh ấy cũng rời khỏi đây, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, không cần thiết phải nói mắc công bạn nhỏ Hoàng thêm ngột ngạt.

"Tại sao anh ấy lại biết chuyện của chúng ta? Em không có nói cho anh ấy biết, các anh khác cũng sẽ không nói cho anh ấy biết mà!" Hoàng Minh Hạo ngẩng đầu nhìn anh.

"Có lẽ khả năng quan sát của anh ấy tốt."

"Em còn tưởng anh ấy thích anh cơ!"

"Sao thế được!! Tuấn Nghị ca chỉ đối đãi với anh như anh em thôi." Phạm Thừa Thừa một lần nữa không thể không khen sự thông minh của Minh Hạo, thế mà cũng đoán ra được!

Thừa Thừa nhanh chóng đổi chủ đề: "Trễ rồi, ngủ thôi! Em cứ như vậy dễ lăn ra bệnh đấy, bây giờ ngủ ở đây với anh có được không?"

"Vâng!" Giải mã được khúc mắc trong lòng, Hoàng Minh Hạo mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, đến phiên bạn học Thừa Thừa mất ngủ. Vừa mới ngủ được một lát nên bây giờ khá tỉnh táo, cộng thêm thân thể mềm mại của bạn nhỏ Minh Hạo dính vào người, Thừa Thừa miên man bất định.

Minh Hạo ngủ trong vòng tay Thừa Thừa, miệng có chút mở ra hướng về phía anh. Phạm Thừa Thừa mất ngủ, không thể làm gì khác ngoài việc ngắm nhìn bảo bối trong lòng, cuối cùng kiềm lòng không được, anh nhẹ đặt môi mình chạm vào bờ môi đang hé mở kia. Thừa Thừa không có một chút kinh nghiệm nào, anh cũng không rõ vì sao trong thời khắc này không thể khống chế nổi bản thân mình, nhưng loại cảm giác này rất tốt, Thừa Thừa nghĩ thầm sẽ mãi mãi không buông tay Minh Hạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net