27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


warning: toàn chap này về Khôn Đình.

enjoy~

_________________________________

Sau buổi loại trừ, mỗi nhóm thi đấu phải điều chỉnh lại số lượng thành viên. Các thực tập sinh phải tự bầu chọn để xem ai phải rời đi và ai được ở lại, mỗi nhóm 7 người. Team Dream là team còn nhiều thành viên nhất, 4 người phải chuyển đi.

"Anh cùng mấy đứa nhỏ đã bàn bạc xong, sẽ bỏ phiếu cho nhau. Bốn người chúng ta cùng Trạch Nhân chắc chắn sẽ trụ lại." Trước khi ghi hình, Chu Chính Đình kéo Thái Từ Khôn đến một nơi vắng vẻ.

"Ừm" Từ Khôn hững hờ gật đầu. "Sắp quay rồi chúng ta trở lại đi."

Nghĩ đến việc mình cùng Từ Khôn và các em có thể cùng nhau biểu diễn, Chính Đình ngập tràn vui sướng nên không phát hiện ra sự khác lạ của Từ Khôn, vui vui vẻ vẻ cùng cậu trở về phòng tập.

Kết thúc màn bỏ phiếu của nhóm Dream, mọi người nhất trí để Chính Đình công bố danh sách. Anh mang tâm trạng phấn khởi, cho đến khi cuối cùng không có tên của Thái Từ Khôn.

"Thành viên cuối cùng, Á Ca Văn Hoá Tiền Chính Hạo." Chu Chính Đình không thể tin được tình hình này, cố gắng kiềm nén cảm xúc đọc nốt tên người cuối cùng. Sau đó lặng nhìn Thái Từ Khôn rời đi.

"Có chuyện gì thế? Mấy đứa không có bầu cho Khôn Khôn sao? Sao em ấy phải rời đi?" Kết thúc buổi ghi hình, Chu Chính Đình kéo mấy em Yuehua lại hỏi thăm.

"Có mà, chúng em đều bỏ phiếu như đã nói mà!" Ba đệ đệ cũng hoang mang.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?" Chu Chính Đình nghĩ không ra nguyên nhân, bèn chạy đến hỏi đạo diễn.

"Chính Từ Khôn đã yêu cầu đấy."

Là tự mình yêu cầu? Vậy việc anh cùng đệ đệ bàn bạc cả một buổi trời không có ý nghĩa gì? Trước ghi hình, anh còn thì thầm với cậu, lúc ấy cậu có suy nghĩ gì? Chu Chính Đình cần một lời giải thích hợp lý từ Thái Từ Khôn NGAY! LẬP! TỨC! 

Nhóm của Tiểu Quỷ là team đầu tiên được tuyển thành viên, nhất định sẽ chọn Từ Khôn! Nghĩ như vậy, Chu Chính Đình lập tức chạy ngay đến phòng tập của đội Hãy Nghe Anh Nói.

"Thái Từ Khôn!" Còn chưa tới phòng tập của bọn họ, anh đã thấy Từ Khôn cùng Tử Dị đi ra ngoài.

Từ Khôn biết anh nhất định sẽ tới tìm mình nhưng lại không nghĩ sẽ nhanh như vậy. Mặc dù chuyện này bất đắc dĩ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của anh vẫn không nhịn được đau lòng.

"Vì cái gì? Tại sao lại yêu cầu chuyển nhóm? Anh thì phí hết tâm trí để muốn cùng em chung một nhóm, em làm như vậy thì coi anh là cái gì?" Vương Tử Dị biết chuyện của hai người nên Chu Chính Đình cũng không e ngại gì nữa.

"Chính Chính, anh bình tĩnh, nơi này có máy quay, chúng ta đi đến chỗ khác nha?" Thái Từ Khôn đưa lưng về phía máy quay nắm chặt tay anh.

"Không muốn! Anh muốn nói ngay tại đây!" Là một vị đội trưởng của Yuehua Thất Tử, Chu Chính Đình vẫn luôn vô cùng lý trí, nhưng trước mặt người em nhỏ hơn mình hai tuổi này, Chính Đình không biết lý trí là cái quái gì cả.

Thái Từ Khôn định lên tiếng thì bị Vương Tử Dị cắt ngang: "Yuehua các cậu có tận bốn người, nếu như không phải Khôn Khôn đề nghị rời nhóm, các cậu nghĩ các cậu còn có thể cùng một nhóm hay sao? Bây giờ cậu lại..."

"Tử Dị!" Thái Từ Khôn lập tức đánh gãy lời nói của Vương Tử Dị.

"Em nói cho cậu ấy biết đi!" Tử Dị không thể chịu được khi nhìn thấy Thái Từ Khôn đã hy sinh vì Chu Chính Đình, bây giờ còn bị trách ngược lại.

"À hoá ra là như vậy, ừm thật cảm ơn cậu đã chiếu cố cho công ty của bọn tôi, mọi người cố gắng luyện tập nhé, tôi đi!"

Nhìn hai người trước mặt một tung một hứng Chu Chính Đình cảm giác tựa như mình là người ngoài cuộc, rõ ràng anh mới là người yêu của tên họ Thái kia! Cậu vì sao không cùng anh thương lượng, trong lòng Chính Đình không ngừng nổi cơn ghen. Nói xong câu đó, anh xoay người rời đi.

"Chính Chính!" Thái Từ Khôn lập tức đuổi theo.

"Em sợ anh khó xử nên không nói trước với anh, anh đừng suy nghĩ nhiều. Sau này chúng ta cùng nhau xuất đạo sẽ có nhiều cơ hội hợp tác không phải sao?"

"À đối với cậu tôi quý giá biết bao nhiêu nhỉ, cậu vì tôi mà hy sinh, hiện tại còn chỉ dạy tôi nữa!"

Lúc này việc Chu Chính Đình để ý không còn là việc chuyển nhóm nữa, mà là Vương Tử Dị. Cậu ta ôn nhu thấu hiểu người khác, lại cùng thuộc mảng rap với Từ Khôn, mỗi lần trình diễn đều chung một nhóm, hai người bọn họ chuyện gì cũng đều cùng nhau thương lượng, thậm chí còn biết cả chuyện Thái Từ Khôn cùng Chu Chính Đình. Vừa rồi, Vương Tử Dị biểu hiện rõ ràng rằng mình có tình cảm với Thái Từ Khôn! Hai người bọn họ từ khi nào đã phát triển đến mức độ này?

"Anh nhất định bởi vì chuyện nhỏ nhặt như thế này mà bày ra ngữ điệu âm dương quái khí với em hay sao?" Thái Từ Khôn cũng nổi giận, rõ ràng chuyện không có gì to tát, nói ra liền thôi, cậu không hiểu được tại sao Chu Chính Đình phải hành xử như thế.

"Tôi âm dương quái khí? Ô hay, sao tôi lại biến thành âm dương quái khí rồi? Đã vậy thì cậu đi mà nói chuyện với người không âm dương quái khí đi nhé!" Chính Đình bùng nổ, nói xong liền hất tay Từ Khôn ra, một mạch rời đi.

Mà lần này Thái Từ Khôn không còn tiếp tục đuổi theo nữa, cậu cũng chỉ là một thiếu niên 20 tuổi, rời khỏi một nơi đã thân quen đến nhận một bài hát lạ lẫm tâm tình cậu vốn dĩ không ổn. Nay bị Chính Đình nháo nhào một phen, tâm tình lại còn kém hơn. Mấy ngày này, cứ để cuộc tình này tạm thời có một nốt lặng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net