28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc mừng năm mới ≧▽≦

enjoy~

______________________________________________


Chiến tranh lạnh giữa Chu Chính Đình và Thái Từ Khôn còn chưa kết thúc, đôi gà bông bên này cũng đang xuất hiện vấn đề.

Mọi người đều biết Hoàng Minh Hạo là một bạn nhỏ ngỗ nghịch, Minh Hạo vẫn hay đi trêu chọc các anh. Chu Tinh Kiệt là một trong những vị anh lớn trong chương trình, y vẫn luôn muốn xây dựng một hình tượng nghiêm túc cao lãnh trước công chúng. Nhưng sau khi tập luyện cùng đội Dream mấy ngày, bởi vì Hoàng Minh Hạo mà hình tượng của y sụp đổ không thương tiếc.

Chu Tinh Kiệt không thích người khác gọi y là Hồ Ba, bạn học họ Hoàng ngày ngày gọi vị ca ca này bằng cái tên ấy. Y đánh cậu hay uy hiếp cậu cũng đều vô dụng, thậm chí hôm nay Hoàng Minh Hạo cùng với Tiền Chính Hạo – hai trong những tiểu đệ đệ nhỏ nhất chương trình – dám nhéo má y! Rốt cuộc không nhịn được nữa, Tinh Kiệt giơ móng vuốt nhéo má hai bạn nhỏ lôi ra trước máy quay bắt công khai xin lỗi. Kết quả đương nhiên mọi thứ vẫn như cũ, thậm chí hai tiểu hài tử kia còn nghĩ rằng Kiệt ca thật là một người đáng yêu.

"Kiệt ca thật là thú vị ha ha ha ha..." Hoàng Minh Hạo gần như cả ngày chỉ ở trong phòng tập cùng Chu Tinh Kiệt, ngay cả lúc nói chuyện cùng Phạm Thừa Thừa cũng nhắc đến y.

Ban đầu, Phạm Thừa Thừa thấy anh em ầm ĩ đánh nhau không có vấn đề gì. Nhưng số lần hai người trêu nhau không giảm mà còn tăng theo cấp số, còn toàn là do Hoàng Minh Hạo chủ động trêu chọc, khi Thừa Thừa và Minh Hạo nói chuyện riêng, cứ một câu thì nhắc đến tên vị ca ca kia hai lần.

"Em có thể đừng lúc nào cũng nhắc tới anh ấy không?  Bình thường trong phòng tập em lúc nào cũng ở cùng anh ấy thì coi như không có gì đi, lúc có hai người chúng ta mà em còn cứ nhắc đến Tinh Kiệt!" Rốt cuộc ghen tuông trong lòng Phạm Thừa Thừa không nhịn được mà bạo phát.

Hoàng Minh Hạo đang vui vẻ tự nhiên bị mắng, cậu chẳng hiểu gì, tức giận đáp trả: "PHẠM THỪA THỪA! ANH CÓ BỆNH HẢ! LÀM GÌ TỰ NHIÊN MẮNG EM! Em cùng Kiệt ca trong phòng tập đùa giỡn là để khuấy động bầu không khí! Ở trước mặt của anh nhắc đến anh ấy cũng là để sinh động bầu không khí, anh đã im im không nói lời nào, em cố kiếm chủ đề để nói. Giờ anh còn đi trách em sao?"

"Muốn anh nói chuyện thì em cũng phải cho anh cơ hội chứ? Cứ mở miệng ra là Kiệt ca Kiệt ca, em có cho anh nói cái gì? Anh có thể nói cái gì?"

"Tốt! Phạm Thừa Thừa, anh đang chê em phiền chứ gì? Còn nói anh thích em? Em thấy anh căn bản chính là chơi đùa với em thôi chứ gì!" Phạm Thừa Thừa nói như vậy, Hoàng Minh Hạo căn bản không nhận ra rằng anh đang ghen, thậm chí cậu còn cảm thấy anh đang ở không buồn chán nên gây sự.

"Anh bảo em phiền lúc nào? Em có hiểu ý tứ của anh không vậy? Em..."

"Hai đứa đang làm cái gì thế? Nói to đến mức cả hành lang đều nghe!" Chu Chính Đình đi đến hành lang liền bị âm thanh trong phòng doạ cho tỉnh, vội chạy vào khuyên can.

Hoàng Minh Hạo phản ứng trước tiên, hướng vào khoảng không vô định buông một câu: "Em cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa Phạm Thừa Thừa." Nói xong, liền chui vào trong chăn.

"Có chuyện gì ngày mai công diễn xong rồi nói, không được để ảnh hưởng đến buổi diễn! Trễ rồi, hai đứa đi ngủ đi!" Chu Chính Đình cả ngày mệt mỏi, tâm tình không tốt nên cũng chẳng có tâm tư đâu mà đi tư vấn tình cảm.  Chính Đình kéo Thừa Thừa vào giường, lập tức leo lên trên giường của mình đánh một giấc tới sáng.

...

Mãi cho đến kết thúc công diễn, hai tiểu hài tử vẫn đang chờ đợi đối phương chủ động mở lời trước. Phạm Thừa Thừa nhận được 35 phiếu bầu, với một người luôn ở Hạng Ba, số phiếu như thế này tương đối thấp. Hoàng Minh Hạo vẫn không nhịn được lo lắng nhìn lén sang phía anh. Trên mặt Thừa Thừa không có biểu cảm, không biết đang suy nghĩ cái gì. Cậu nghĩ mình nên an ủi anh một chút, nghĩ xong liền quay sang nói với Chính Đình: "Anh, lát nữa em muốn đi cùng Thừa Thừa!"

"Hoà hảo rồi? Hoà hảo rồi thì tốt, về sớm một chút!" Chu Chính Đình hững hờ trả lời cho có. Số phiếu của Thái Từ Khôn và Hoàng Minh Hạo không được công khai, đợi đến buổi xếp hạng lần ba sẽ công bố, kết quả sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thắng thua của hai nhóm, Chính Đình đang rất lo lắng.

Hai người nói chuyện không to không nhỏ, nhưng thanh âm có thể vừa vặn lọt vào tai Thái Từ Khôn không sót một chữ. Từ Khôn và Chính Đình kể từ ngày đó cũng không gặp mặt, vừa nãy đụng nhau ở phía sau khán đài cậu có nói với anh hai chữ "Cố lên!"  nhưng anh lại trực tiếp lướt qua cậu. Không thể để tình trạng này tiếp tục, đợi lát nữa hai đứa nhỏ đi, trong phòng ký túc xá chỉ còn một mình Chu Chính Đình, cậu muốn tìm anh nói chuyện.

...

Kết thúc ghi hình, Phạm Thừa Thừa một mình rời đi.

"Tâm tình rõ ràng không tốt!" Minh Hạo nghĩ thầm.

Cậu lập tức chạy đến bên cạnh anh:  "Phạm Thừa Thừa, em muốn ăn Oden, anh đi cùng em đi!" Minh Hạo tận lực biểu hiện sao cho tự nhiên một chút, lại không nghĩ rằng ánh mắt của cậu đã bán đứng bản thân. Ở trong đôi mắt viết đầy hai chữ "Lo lắng!"

Em nhỏ hẳn là đang lo lắng cho anh nên mới chủ động bắt chuyện? Phạm Thừa Thừa có chút cảm động nhẹ gật đầu. Hôm qua nhao nhao xong anh có cẩn thận suy nghĩ. Hoàng Minh Hạo kỳ thật không có lỗi gì, ngược lại là mình nói những lời kia có hơi quá quắt nên em nhỏ mới tức lên như thế. Vốn định diễn xong sẽ gặp cậu xin lỗi, nhưng lại nhận được số phiếu thấp hơn dự tính quá nhiều nên anh không có tâm trạng. Nghĩ rằng ngày mai sẽ gặp cậu sau, nhưng không ngờ Minh Hạo lại chủ động tìm đến trước.

"Em còn giận không? Tiểu Hạo!" Phạm Thừa Thừa nắm chặt tay Hoàng Minh Hạo. Sau khi buổi ghi hình kết thúc, các thực tập sinh được đi nhận lại điện thoại nên toàn bộ hành lang trống rỗng.

"Không phải anh đang sinh khí với em hay sao?" Hoàng Minh Hạo ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay lại rất thành thật năm chặt lấy tay Phạm Thừa Thừa.

"Anh nói cho em nghe vì sao anh lại nổi giận?"

"Anh cũng không rõ, nhìn em mỗi ngày cùng Kiệt ca vui vẻ rồi khi ở cùng anh, em cũng nhắc tới anh ấy, trong lòng anh đặc biệt khó chịu. Em cũng biết anh rất dễ xúc động, lúc tức lên không lựa lời, nói những lời quá đáng kia."

"Đó chính là ghen! Anh mà sớm nói với em là anh đang ăn dấm thì em đã không nhao nhao cùng anh. Thừa Thừa! Hứa với em! Sau này có chuyện gì cũng phải nói thẳng ra, em sẽ giải thích rõ ràng với anh. Đừng giống như lần này, hai tụi mình tính khí nóng nảy dễ xảy ra cãi nhau. Đêm qua cãi nhau với anh xong, không bao lâu em liền hối hận. Rõ ràng cũng không phải chuyện gì to tát, thế nhưng em lại không biết làm sao mở miệng..."

"Anh hứa!" Nhìn em nhỏ nghiêm trang nói lý thật đáng yêu, Thừa Thừa vươn tay xoa đầu Minh Hạo.

"Vậy chúng ta hoà rồi nha!"

"Ừm!"

"Vậy bây giờ anh có đang vui không?"

"Vui lắm! Em không cần lo lắng cho anh đâu."

...

Thái Từ Khôn gõ cửa nhiều lần nhưng không ai trả lời, cậu xác định Chính Đình đã về ký túc xá, Thừa Thừa và Minh Hạo chắc chắn không ở bên trong, Từ Khôn đẩy cửa bước vào. Trong không gian nhỏ yên tĩnh, có thể nghe được tiếng nước chảy mơ hồ truyền ra từ phòng tắm.

Cũng không biết u mê làm sao, Thái Từ Khôn không lên tiếng kêu Chính Đình mà trực tiếp mở cửa phòng tắm bước vào. Tiếng mở cửa khe khẽ, Chu Chính Đình đang chìm vào thế giới riêng nên không chú ý tới. Một bộ dạng mỹ nam hiện ra trước mắt Thái Từ Khôn. Rất nhiều người nói Chu Chính Đình là nhân gian tiên tử, Thái Từ Khôn vẫn luôn đồng ý. Nhưng giờ phút này cậu tự hỏi sao người này có thể là tiên tử? Rõ ràng phải là nhân gian yêu tinh mới đúng! Một yêu tinh khiến người khác hồn bay phách lạc! Thái Từ Khôn cảm thấy lý trí của cậu đang trên bờ vực sụp đổ.

Chu Chính Định bị âm thanh khoá cửa của Thái Từ Khôn tác động, đến lúc kịp phản ứng thì cả người đã bị Thái Từ Khôn ép vào tường.

"Cậu... Cậu điên rồi!" Hai người mặc dù là người yêu, nhưng chưa bao giờ vượt qua giới hạn những chiếc hôn. Sự tình như thế này là lần đầu tiên, Chu Chính Đình bị doạ không nhẹ, không ngừng đánh cậu.

"Chính Chính, em... có thể chứ?" Trong đôi mắt của Thái Từ Khôn lúc này chỉ còn dục vọng.

"Em... Trước tiên em thả anh ra..." Thái Từ Khôn hôm nay khoẻ dị thường, Chu Chính Đình vô luận đẩy cỡ nào cũng không thoát nổi.

"Không... Không được... Em... Em sẽ không thả anh ra..." Thái Từ Khôn không ngừng lắc đầu, sau đó hướng cổ của Chu Chính Đình bắt đầu hôn xuống.

"Thái... Từ Khôn! Tôi nói lần cuối cùng! Tôi không cho phép cậu làm như thế! Ngừng tay!" Không tránh thoát được, Chu Chính Đình thử cảnh cáo cậu.

Giữa hai người còn có hiểu lầm chưa được giải quyết, huống chi phòng tắm này là phòng tắm dùng chung với hai đệ đệ, bất luận như thế nào cũng không thể tiếp tục ở thời điểm này và địa điểm này được! Nhưng Thái Từ Khôn như không nghe thấy lời nói của anh, tiếp tục hôn một đường hướng xuống. Thiếu niên 20 không có kinh nghiệm gì, chỉ biết sử dụng hết bản năng của mình, không ngừng động thủ, không ngừng khai phá lãnh địa mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net