31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau khi uống thuốc, Chu Chính Đình dần dần hạ sốt. Mặc dù vẫn còn cảm thấy khó chịu, nhưng anh đã ngủ một giấc dài rồi, bây giờ không tài nào nhắm mắt được nữa. Vì vậy, Chính Đình đành nằm trên giường nghịch điện thoại. Tính lướt xem những thứ vui vui để ổn định lại tâm tình, không ngờ hành động này lại càng khiến anh thêm mệt lòng.

Mặc dù ngày công diễn chưa đến, nhưng tin tức về việc phân chia nhóm đều đã lọt ra ngoài. Rất nhiều người chỉ trích việc anh cùng với các đệ đệ Yuehua vào cùng một nhóm. Từ trên xuống dưới vô số những lời bình luận khó nghe. Có ai mà không muốn vào chung team với đồng đội của mình không hả? Anh còn tò mò vào siêu thoại couple để xem có mình và Thái Từ Khôn hay không. Không ngờ rằng, điều đầu tiên đập vào mắt anh là couple Dị Khôn. Lại còn lọt vào top 5 nữa chứ! Còn vượt qua cả những couple đang hot hiện giờ! Chính Đình đã thấy topic couple của mình với Từ Khôn, xếp hạng mười mấy. Hóa ra ngay cả các fan cũng đều nghĩ như thế này nhỉ...

Từ Khôn, Thừa Thừa, Minh Hạo sau khi cơm nước xong xuôi liền đem một phần về cho Chính Đình.

"Mấy đứa về rồi à!" Thừa Thừa và Minh Hạo đi đằng trước, Chính Đình vừa thấy hai đứa nhỏ liền mỉm cười. Phía sau, Thái Từ Khôn xuất hiện cùng hộp cơm trên tay. Vừa thấy người nọ, sắc mặt anh lập tức đen lại.

Thái Từ Khôn thấy rõ tất cả biểu tình trên khuôn mặt của Chu Chính Đình. Cậu thật sự không hiểu tại sao anh cứ làm loạn mãi như vậy. Nhưng nghĩ đến chuyện anh vì cậu mà đổ bệnh, họ Thái tự thấy bản thân mình nên xuống nước trước.

"Anh ăn cơm đi." Thái Từ Khôn đem hộp cơm đến trước mặt Chu Chính Đình.

Chính Đình không đáp lời nào, yên lặng nhận lấy. Anh không muốn cãi nhau trước mặt hai đứa em của mình.

Nhìn anh khó khăn múc cơm, lòng Thái Từ Khôn như lửa đốt. Cậu lấy hộp cơm từ tay Chính Đình: "Để em đút cho anh!"

Cự tuyệt thì lại dẫn đến cãi lộn, Chính Đình mặc xác cho tên kia muốn làm gì thì làm. Anh vừa ăn vừa nghịch điện thoại.

"Anh đang xem cái gì thế? Anh có thấy fan gọi tụi mình là Càn Khôn Chính Đạo không? Cả Thừa Thừa với Minh Hạo cũng được ghép cặp nữa. Các fan thật là tình ý quá nhờ!"

Dạo gần đây chả hiểu họ Thái ăn trúng cái gì, bất kỳ điều gì họ Chu không muốn nghe nhất thì họ Thái liền đem ra mà nói. Tâm tình Chu Chính Đình cố gắng che giấu cả buổi liền nhóm lửa. Mặc kệ hai đứa em có ở đây hay không, Chu Chính Đình giễu cợt nói:

"Vậy chắc cậu cũng thấy bảng xếp hạng couple rồi chứ hả? Dị Khôn nằm trong top 5 luôn ha! Nhân khí của cậu với Tử Dị đúng là thật cao!"

Vương Tử Dị từ khi bắt đầu đến hiện tại đều rất chiếu cố Thái Từ Khôn, hai người phối hợp rất ăn ý. Vì vậy, cả hai đã trở thành một đôi bạn rất thân. Bảng xếp hạng kia Thái Từ Khôn tất nhiên đã thấy, cơ mà cậu chả thấy có vấn đề gì ở đây cả, bởi vì fan không biết được sự thật phía sau, giống như việc Chu Chính Đình cũng được ship với vô vàn người khác. Cậu không nghĩ anh sẽ để ý đến chuyện này.

"Em với Tử Dị là bạn tốt, có lẽ mọi người thích tình bạn của tụi em. Fan không biết rõ sự thật, anh đừng suy nghĩ nhiều." Từ Khôn tựa hồ nhận ra lý do vì sao Chính Đình lại giận mình mấy hôm nay.

"Khôn Khôn! Thế cậu nói cho tôi nghe thử xem! Cậu đối xử với bạn bè và người yêu khác nhau chỗ nào vậy? Ngoại trừ cái việc tối qua cậu làm với tôi. Sao tôi cứ cảm thấy cậu với Tử Dị mới là một cặp thế nhỉ?"

Nếu như Thái Từ Khôn với Vương Tử Dị không làm ra những hành động thân mật thì tại sao lại có nhiều fan ship hai người đó như thế? Chu Chính Đình cầm lấy hộp cơm từ tay Thái Từ Khôn đặt lên bàn, mở to mắt chờ cậu giải thích.

"Bọn em đi sang phòng Tiểu Quỷ chơi một xíu đây!" Bạn học Tiểu Giả tự giác rời đi.

Thái Từ Khôn nắm chặt tay Chu Chính Đình, đem mọi chuyện giải thích rõ ràng: "Chính Chính, em cùng Tử Dị là bạn đặc biệt tốt. Nhưng dù sao thì cũng chỉ là bạn. Em không phải trời sinh thích nam nhân, chỉ vô tình rằng người em thích lại là nam nhân. Ngoại trừ anh ra, em sẽ không thích bất kỳ nam nhân nào khác. Em không hiểu sao anh lại có những suy nghĩ như vậy, hy vọng anh sẽ nghĩ kỹ lại. Còn chuyện kia em sợ anh khó xử nên mới không bàn với anh trước. Hiện tại đã xong xuôi hết rồi, anh đừng giận em nữa được không? Còn hôm qua... em cũng không biết bản thân thế nào mà lại tiến đến mở cửa, nhìn thấy anh lúc đó em không thể nào khống chế nổi bản thân mình."

Nói xong cậu đặt tay anh lên má mình: "Ai bảo anh câu dẫn như thế chứ?" Trong giọng nói có chút làm nũng.

Chu Chính Đình cẩn thận ngẫm nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự vì giận quá hóa rồ rồi sao? Nhưng Vương Tử Dị rõ ràng là thích tên họ Thái kia. Không lẽ Thái Từ Khôn cũng không nhận ra? Tâm tình của Chu Chính Đình ngày càng khó che đậy, chỉ cần liên quan tới người kia là sẽ không thể nào bình tĩnh nổi. Chẳng lẽ anh đã yêu cậu sâu đậm đến như vậy hay sao? Chuyện ngày hôm qua tên kia không tôn trọng anh... thật ra cũng có thể lý giải. Thiếu niên 20 tuổi thanh xuân phơi phới dễ xúc động... vẫn có thể tha thứ.

Anh dùng tay còn lại nắm chặt lấy tay của Thái Từ Khôn: "Lần sau có chuyện gì em nhất định phải nói cho anh nghe có được không? Nếu như không nói rõ ràng, anh lại suy nghĩ nhiều rồi hiểu lầm em nữa."

"Được! Về sau anh có gì không hiểu cũng nhất định phải nói cho em biết nhé! Đừng tự giấu trong lòng một mình."

Cuối cùng anh với cậu cũng làm hòa, tâm tình Thái Từ Khôn trở nên tốt hơn. Cậu vô thức sờ vào túi lấy ra một lọ thuốc đưa cho Chính Đình.

"Anh... Hôm qua anh bị thương à? Có phải do vết thương nhiễm trùng nên anh phát sốt không? Em có đem thuốc, để em giúp anh thoa thuốc nhé!"

Nói xong liền muốn đứng dậy kéo chiếc chăn Chính Đình đang đắp trên đùi ra.

Chu Chính Đình lập tức đẩy cậu: "Thoa... thoa thuốc cái gì! Anh... anh chỉ bị sốt! Sẽ khỏi... rất nhanh thôi!"

Chẳng lẽ Thái Từ Khôn muốn trực tiếp lột quần anh ra mà bôi thuốc... chỗ đó... sao? Vừa nghĩ tới cảnh đó sắc mặt họ Chu liền chuyển đỏ. Tên tiểu tử này thật không biết xấu hổ là gì!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Chính Đình hiện lên vài vệt hồng hồng càng làm mê người. Thái Từ Khôn không nhịn được liền hôn lên môi Chu Chính Đình. Đến khi cả hai thở không thông nữa thì mới chịu buông nhau ra.

"Chính Chính, hôm qua là em quá vọng động rồi. Em hứa lần sau không làm anh bị thương nữa!"

"Em nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, không có lần sau nữa đâu!"

"Anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net