40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngày hôm đó, Phạm Thừa Thừa đến tận khuya mới trở về ký túc xá. Vừa về anh liền leo lên giường nằm, tắm rửa thay đồ cũng không màng tới. Phạm Thừa Thừa có ngủ được không thì Hoàng Minh Hạo không biết, cậu chỉ biết rằng cả đêm cậu không thể nào chợp mắt. Mắt vừa nhắm lại một chút, hình ảnh Thừa Thừa khóc liền hiện ra trong đầu cậu.

Minh Hạo nghĩ ngày hôm sau Thừa Thừa sẽ chuyển phòng, nhưng anh không làm như vậy. Phạm Thừa Thừa thoạt nhìn không có gì thay đổi, vẫn cùng các anh em vui vẻ chung sống. Ngoài việc không nói chuyện với Hoàng Minh Hạo, chuyện ngày hôm qua tưởng chừng như không ảnh hưởng gì đến anh. 

Cả hai một lần nữa ăn ý không đem chuyện này kể với bất kỳ ai. Nhưng Chu Chính Đình vẫn tinh ý phát hiện giữa hai đứa nhỏ đã xảy ra chuyện. 

"Em với Thừa Thừa giận nhau à?" Chu Chính Đình kéo Hoàng Minh Hạo đến một góc khuất tra hỏi.

"Tụi em... chia tay rồi!" Chu Chính Đình đã hỏi, Hoàng Minh Hạo cảm thấy cũng không cần giấu diếm. Chỉ là đã qua nhiều ngày, nhưng hai chữ "chia tay" vẫn như cứa nát tim cậu. 

"Chia tay? Tại sao lại chia tay? Đã xảy ra chuyện gì? Đi được với nhau đến tận bây giờ không hề dễ dàng, hai đứa tuyệt đối không được chia tay vì những hiểu lầm không đáng." Chu Chính Đình không thể tin được, tình cảm của hai đứa nhỏ tốt đến thế, tại sao đùng một cái lại chia tay rồi. 

"Có nguyên nhân dẫn đến quyết định này, nhưng tạm thời em không nói cho anh nghe được. Anh cũng không cần quá lo lắng. Tụi em không còn nhỏ nữa, chuyện của tụi em tụi em sẽ tự giải quyết." Hoàng Minh Hạo bây giờ không còn bộ dạng đứa em nhỏ hay chọc phá mọi người nữa. 

"Minh Hạo! Sau khi xuất đạo mọi người quá bận. Lâu rồi anh không ở cùng em, không ngờ em đã thay đổi nhiều như vậy..." 

Trong Yuehua Thất Tử, Chu Chính Đình với Hoàng Minh Hạo thân với nhau lâu nhất. Từ khi Minh Hạo còn là đứa nhóc 13 tuổi, hai anh em đã quen biết. Nhìn cậu thay đổi như thế này, Chu Chính Đình không biết mình nên buồn hay vui, chỉ biết rằng anh đang cảm thấy đau lòng. 

"Anh cũng thay đổi rất nhiều mà, chúng ta ai rồi cũng phải trưởng thành, ai rồi cũng sẽ thay đổi..." 

Sau khi nói lời chia tay với Phạm Thừa Thừa, Hoàng Minh Hạo làm cái gì cũng chưa từng cảm thấy vui vẻ. Nhưng trước ống kính cậu vẫn cố trưng ra bộ dạng hi hi ha ha của một đứa nhóc. Đây là lần đầu tiên Hoàng Minh Hạo cảm nhận sâu sắc việc làm một nghệ sĩ không hề đơn giản. Cậu biết cách đối nhân xử thế hơn, cũng biết cách khôn khéo đưa đẩy hơn. Sẽ không thể trở về những ngày tháng vô tư nữa, Hoàng Minh Hạo đã học được cách giấu đi cảm xúc thật của bản thân. 

Cậu cảm thấy Phạm Thừa Thừa cũng đang giống mình, trước mặt mọi người vẫn bày ra bộ dạng vô tư lự, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh càng ngày càng trầm tính, cũng không tiếp tục khoác lên hình tượng Phúc Tây Tây nữa. Phạm Thừa Thừa đã mở phòng làm việc riêng. Cứ như vậy, ngoại trừ giờ ngủ, Hoàng Minh Hạo không còn thấy anh nữa. 20 cân thịt cũng không biết đã biến đi nơi nào, Hoàng Minh Hạo rất đau lòng. 

...

Chỉ chớp mắt một cái, chín người đã xuất đạo tròn một năm. Cả năm nay, mọi người đều rất cố gắng nhưng cũng chỉ nhận được một giải thưởng lớn. Mặc dù fan rất đông, nhưng duyên của nhóm với người qua đường không được tốt, đánh giá của công chúng đối với nhóm thì nửa tốt nửa xấu. Thời điểm giải tán cũng gần đến, nếu như lần này không đoạt giải, chỉ sợ sẽ không còn lần nào cả nhóm chín người sẽ cùng nhận giải nữa. Tất cả mọi người đều khẩn trương. 

"Chính Đình, anh đứng yên một chỗ có được không? Anh làm em chóng mặt quá!!!" Chu Chính Đình trang điểm xong liền không ngừng đi tới đi lui xong phòng nghỉ, khiến Tiểu Quỷ cũng bồn chồn theo. 

"Được rồi được rồi, để anh ngồi xuống!" Nhận ra việc mình đi đi lại lại làm ảnh hưởng đến mọi người, Chu Chính Đình ngồi xuống cạnh Tiểu Quỷ. 

"Anh lo chết mất!!!" Chu Chính Đình than. Anh ngẩng đầu nhìn Thái Từ Khôn đang trang điểm, cậu có đang lo không? Nhất định trong tâm đang lo chết đi được. Nhưng bên ngoài vẫn trưng ra cái vẻ điềm đạm. 

...

"Justin, đưa cho Thừa Thừa đôi khuyên tai này được không? Em ấy để quên. Anh tìm mãi không thấy Thừa Thừa đâu." Justin vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền gặp anh trợ lý. 

"Thừa ... Thừa sao? Dạ..." Không có lý do cự tuyệt, Minh Hạo đành phải chấp nhận. 

Phạm Thừa Thừa lúc này đang ngồi ở một góc khuất trong phòng nghỉ. Không trách anh trợ lý không thể tìm ra. Nhưng Hoàng Minh Hạo chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ phát hiện ra anh. Không biết bao lâu rồi hai người chưa nói chuyện, nhất thời Minh Hạo không biết mở miệng thế nào. 

"Thừa Thừa! Thừa Thừa!" Hoàng Minh Hạo phải gọi mấy lần Phạm Thừa Thừa mới ngẩng đầu lên. Không rõ là không nghe thấy thật hay cố tình. 

"Anh trợ lý đưa cái này cho anh."

"Cảm ơn!" Phạm Thừa Thừa sắc mặt không thay đổi nhận lấy.

Cảm ơn? Anh vậy mà lại nói cảm ơn? Đã lạnh nhạt được đến mức này rồi sao? Nhưng đúng là ngoại trừ "cảm ơn" ra thì còn có thể nói cái gì bây giờ... Biết vậy nhưng trong lòng Minh Hạo rất khó chịu. Cậu không nói gì, quay lưng đi ra ngoài.

Phạm Thừa Thừa lâu lắm rồi mới được nghe Hoàng Minh Hạo gọi tên mình. Khi cậu gọi lần thứ nhất, anh cho rằng mình bị ảo giác. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên anh bị ảo giác. Thật không ngờ lại chính là cậu, dù chỉ vài từ nhưng cũng đủ làm tâm anh gợn sóng. 

Ngày hôm đó, khi Hoàng Minh Hạo bỏ đi, Thừa Thừa ngây người đứng yên tại chỗ một hồi lâu. Anh thật sự không muốn tin rằng Hoàng Minh Hạo đã từ bỏ mối quan hệ này. Thừa Thừa nghĩ hoài cũng không nghĩ ra nguyên do. Có lẽ em thật sự đã mệt mỏi rồi... Nếu như đoạn tình cảm này không đem lại hạnh phúc cho em, mà chỉ là một gánh nặng đối với em, vậy thì chia tay là điều tốt cho em nhỉ... Điều anh mong muốn nhất chính là được nhìn thấy em vui vẻ và hạnh phúc.

Sau đó, Phạm Thừa Thừa lao đầu vào công việc để không có thời gian suy nghĩ đến Hoàng Minh Hạo. Nhưng rồi anh phát hiện, nụ cười của Hoàng Minh Hạo từ bao giờ lại giả lả đến như thế... Có đôi lúc Thừa Thừa muốn chạy đến hỏi Minh Hạo. Thế nhưng anh sợ khi mình xuất hiện sẽ làm cậu khó chịu. Vậy nên Phạm Thừa Thừa quyết định phó thác mọi thứ cho thời gian. Để thời gian đem lại câu trả lời. 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net