43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chu Chính Đình cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa với bên phía Yuehua. Anh mở điện thoại gọi về nhà.

"Mẹ nghe!"

"Mẹ..." Âm thanh quen thuộc văng vẳng bên tai khiến Chu Chính Đình không khỏi xúc động.

"Chính Chính à, mẹ không trách con. Chuyện của con và chàng trai kia... Mẹ ủng hộ sự lựa chọn của con... Nhưng con có thể đừng tiếp tục theo con đường này nữa được không? Mẹ đọc được mấy bình luận kia... thật sự chịu không được... Rõ ràng con không làm gì sai mà... Chúng ta cùng nhau rời đi có được không? Như thế người ta sẽ không mắng chửi con nữa... Được chứ?" Thanh âm ở đầu bên kia điện thoại nghẹn ngào. 

"Con xin lỗi mẹ! Con làm mẹ phiền lòng rồi..." Nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống. Chu Chính Đình khó chịu ngồi xổm trên mặt đất. Dù có thế nào, mẹ anh cũng sẽ quan tâm đến anh đầu tiên. 

"Con... con đã quyết định rời đi. Chiều nay sẽ mở họp báo. Con sẽ không để mẹ lo lắng nữa. Mẹ đừng lo, cũng đừng khóc, hiện tại con không thể ở bên cạnh an ủi mẹ..."

"Tốt! Mẹ chờ con ở nhà. Khi con trở về, con muốn đi du học hay muốn làm gì thì cả nhà cũng sẽ ủng hộ..."

...

Xế chiều hôm ấy, một mình Chu Chính Đình chủ trì buổi họp báo.

"Tôi chính là nguyên nhân dẫn đến sự việc ngày hôm nay. Tôi hy vọng mọi người sẽ không hiểu lầm các thành viên còn lại. Từ hôm nay, tôi chính thức rút khỏi nhóm nhạc Nine Percent. Tôi sẽ xuất ngoại tiếp tục tập luyện vũ đạo. Tôi muốn gửi một lời xin lỗi đến những người hâm mộ đã luôn ủng hộ tôi. Thật xin lỗi vì đã phụ sự kỳ vọng của các bạn. Tôi mong rằng các bạn sẽ không quá đau lòng, hy vọng các bạn sẽ luôn được vui vẻ hạnh phúc." Nói xong, Chu Chính Đình đứng dậy cúi đầu thật sâu trước ống kính. 

Khi phải giải nghệ, điều Chu Chính Đình luyến tiếc nhất chính là các bạn fan. Từ lúc anh còn là thực tập sinh, các bạn đã luôn ủng hộ anh vô điều kiện. Vì anh mà thức đêm bình chọn, cày số liệu, hay là phản hắc... Còn anh lại phụ lòng mọi người.

...

Vào lúc Chu Chính Đình trở về ký túc xá, các thành viên vẫn còn ở trên công ty. Anh thu dọn đồ đạc xong vẫn chưa thấy mọi người trở về. Nghĩ nghĩ, Chu Chính Đình quyết định để lại một lá thư cho Thái Từ Khôn. 

"Từ khi quen em, anh đã nhiều lần suy nghĩ đến cục diện này. Anh đã quyết tâm có ra sao thì hai chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt. Lúc đó anh nghĩ cùng lắm thì cả hai sẽ cùng nhau giải nghệ, cùng đi đến một nơi không ai nhận ra, tận hưởng thế giới thân mật của hai người. Thế nhưng đến khi ngày này đến, anh mới nhận ra ý tưởng đó thật phi lý và ngây thơ. Kể cả chúng ta yêu nhau thật sâu đậm, điều đó cũng không thể thực hiện được, trừ khi cuộc sống của chúng ta không còn điều gì khác. Nhưng chúng ta vẫn còn là những thiếu niên tràn đầy hoài bão. Em sẽ tiếp tục đứng trên sân khấu, tiếp tục theo đuổi ước mơ còn dang dở. Còn anh sẽ đi đến nước Đức xa xôi tiếp tục rèn luyện vũ đạo. Nguyên nhân chính anh muốn xuất ngoại chính là vũ đạo, cho nên em không cần lo lắng cho anh, anh vẫn sẽ theo đuổi những gì anh thích, bất quá chỉ là khác cách thức mà thôi. 

Khi anh đi rồi, em có lẽ sẽ đau lòng. Nhưng phải hứa với anh, không được đau lòng quá lâu nha... Nhất định phải nhanh chóng lấy lại tinh thần. Mặc dù nhân khí của em rất cao, nhưng chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến hình ảnh của em. Không thể để những kẻ xấu muốn tổn thương chúng ta được thỏa mãn. Em phải hiểu rằng, lần này chúng ta chia xa, chính là để gặp lại nhau ở một tương lai tốt hơn. Anh tin rằng một ngày nào đó khi chúng ta đã đủ năng lực, chúng ta không còn phải dè chừng ánh mắt người đời, có thể quang minh chính đại mà nắm tay nhau. 

Khôn Khôn à, chúng ta hãy cùng cố gắng vì một tương lai được ở cùng nhau. Anh nhất định sẽ chờ em!"

Chu Chính Đình kẹp lá thư bên dưới cuốn sách "Phù Sinh Lục Ký" đặt trên bàn Thái Từ Khôn. 

...

Một lúc sau dưới nhà truyền lên tiếng động, hẳn là các thành viên đã trở về. Chu Chính Đình đi xuống chào tạm biệt mọi người. 

"Mẹ của Khôn Khôn đến, anh ấy đang đi với dì." Hoàng Minh Hạo chạy đến nắm lấy tay Chu Chính Đình, vẻ mặt cậu hiện lên sự lo lắng đau lòng. Các thành viên còn lại cũng không ngoại lệ.

Chu Chính Đình xoa đầu Hoàng Minh Hạo nói: "Không sao, anh chào tạm biệt em ấy rồi." 

"Mọi người không cần lo lắng, vũ đạo là đam mê của mình, lúc trước quyết định tham gia chương trình cũng là vì vũ đạo. Cho nên xuất ngoại huấn luyện chuyên sâu cũng xem như là mình đang theo đuổi ước mơ theo một cách khác vậy. Tiếc nuối duy nhất chính là không được cùng mọi người trải qua trọn vẹn mười tám tháng này. Bất quá mình sẽ không đi quá lâu, chờ ngày mình trở về trong vinh quang nhé!" Chu Chính Đình đùa đùa nói với các thành viên.  

"Mọi người sẽ chờ anh, Chu Chính Đình!" Phạm Thừa Thừa tiến đến ôm anh.

Các thành viên cũng lần lượt ôm lấy Chu Chính Đình. 

"Được rồi, anh phải đi thôi. Justin tiễn anh một đoạn được chứ? Anh có chuyện muốn nói với em." Chu Chính Đình đẩy đẩy em nhỏ đang ngây ngẩn đứng cạnh mình. 

"A? Dạ!" Hoàng Minh Hạo giật mình khỏi những suy nghĩ miên man. "Đi thôi ạ!" Cậu vừa vặn cũng có chuyện muốn nói với Chu Chính Đình. 

...

"Em vẫn y chang thằng nhóc hồi còn là thực tập sinh nhỉ~ không nghĩ rằng một ngày tụi mình phải cách xa."

"Đúng vậy, sau này không còn anh lải nhải bên tai, chắc chắn em sẽ thấy thiếu thiếu á~" Hoàng Minh Hạo đùa đùa. 

Hai người đi đến cây cổ thụ dưới ký túc xá liền dừng bước.

"Anh muốn nói gì với em sao?"

"Em và Thừa Thừa sao lại chia tay? Bây giờ có thể cho anh biết không?" Nguyên nhân Hoàng Minh Hạo chia tay Phạm Thừa Thừa anh vẫn không thể đoán được. Nhưng có thể xác định hai đứa nhỏ vì chuyện này mà không còn vui vẻ như trước. Trước khi Chính Đình đi, anh muốn giúp tụi nhỏ giải quyết vấn đề này.

"Em... Ba mẹ em biết chuyện. Ba em đe doạ em, muốn gây khó dễ cho Thừa Thừa, ông ấy là người nói được làm được..." Hoàng Minh Hạo thành thật kể cho Chu Chính Đình nghe. 

"Nếu như anh và Khôn Khôn không xảy ra chuyện, có lẽ anh sẽ khuyên em nên nói rõ ràng với Thừa Thừa, rồi hai đứa cùng nhau đối mặt. Nhưng hiện tại xem ra chia tay đối với hai đứa có lẽ sẽ tốt hơn. Em một thân một mình gánh vác những thứ này, nhất định cảm thấy rất khó chịu phải không..." Với nguyên do này thì ngoại trừ chia tay đúng là không còn phương án tốt hơn. Có lẽ anh không thể giúp được hai đứa nhỏ.

"Chỉ cần tụi em không liên quan đến nhau là ổn. Nhưng anh phải hứa với em anh sẽ không nói cho Thừa Thừa nghe, nếu không bao nhiêu cố gắng của em đều sẽ uổng phí!"

"Anh sẽ không nói. Em nhất định phải chú ý thân thể. Em có thấy dạo này em gầy quá không? Thừa Thừa cũng vậy... Anh thật sự đau lòng vì hai đứa đó. Hồi đó hai đứa là hai đứa trẻ bướng bỉnh vô ưu vô lo... Nếu không thể ở cùng nhau thì từ từ quên em ấy đi. Tin tưởng vào bản thân, thời gian sẽ xoa dịu tất cả..."

"Còn anh với Khôn Khôn thì sao? Các anh cũng sẽ để thời gian xoa dịu đi tình cảm sao?"

"Anh cũng không biết, nhưng cũng có thể anh vẫn sẽ như cũ, sẽ chọn đồng hành cùng em ấy." Chu Chính Đình viết lá thư này mục đích ban đầu chỉ để khích lệ Thái Từ Khôn, chuyện tương lai ai có thể nói rõ được? Giữa hai người vẫn còn quá nhiều thứ chưa thể xác định...

"Anh có hối hận không? Bởi vì ở cùng Khôn Khôn mà hôm nay có kết cục như vậy?" Hoàng Minh Hạo hiểu rõ Chu Chính Đình, anh yêu sân khấu cũng không thua gì Thái Từ Khôn. 

Chu Chính Đình lắc đầu. "Nếu em ấy là người phải rời khỏi sân khấu, anh sẽ càng hối hận hơn..."  

"Vậy thì chúng ta cùng nhau cố lên, mỗi người chúng ta sẽ tỏa sáng trên con đường mình chọn nha anh!"


___

Like blog "Ăn 34 viên kẹo mỗi ngày" đi các bạn eiiiiiii~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net