51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Các diễn viên được sắp xếp mỗi người một phòng phòng ngay trong khu vực quay phim, còn Mạch Môn thì ở ký túc xá bên ngoài. Phạm Thừa Thừa tắm rửa sạch sẽ xong liền sang gõ cửa phòng em nhỏ. 

Hoàng Minh Hạo cũng vừa bước ra khỏi phòng tắm, nghe tiếng động liền bước ra ngó qua khe cửa. Nhớ đến vụ việc lần trước, cậu không mở cửa cho Phạm Thừa Thừa mà nhô cái đầu nhỏ ra hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Chán quá~ đi kiếm em chơi game" Thừa Thừa lắc lắc chiếc điện thoại trên tay. 

"Tôi không có chơi game, anh kiếm người khác đi!" Lời này là thật, Hoàng Minh Hạo từ lâu đã không còn chơi game nữa. 

"Vậy bây giờ tải về chơi, hồi trước em chơi game giỏi lắm mà!" 

"Tôi muốn đọc kịch bản, không rảnh chơi cùng anh. Anh với đạo diễn chắc cũng không muốn tôi kéo chân mọi người đâu nhỉ?" Hoàng Minh Hạo kiên nhẫn từ chối.

"Vậy anh cùng đọc kịch bản với em nhé? Anh cũng coi như là tiền bối của em mà đúng không? Có gì anh sẽ chỉ bảo." Nói về mưu mẹo, Phạm Thừa Thừa đứng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất. Anh nói chưa dứt câu đã tự nhiên đẩy cửa đi vào. 

"Tôi nghĩ tôi nên đọc một mình trước, có gì không hiểu sáng mai sẽ đi hỏi." Hoàng Minh Hạo đứng hình, cậu không tin Thừa Thừa có thể vô sỉ tự nhiên bước vô như vậy.

"Em nghĩ xem một bên thì em bảo em sợ kéo chân mọi người, một bên thì cự tuyệt sự giúp đỡ của anh. Tiểu Hạo, em đang sợ anh ư? Em yên tâm, không có sự đồng ý của em, anh sẽ không làm gì hết!" Phạm Thừa Thừa bày ra bộ dạng học sinh ba tốt phát biểu. 

"Phạm Thừa Thừa anh đừng có kiếm chuyện nữa được không?" Hai người vốn dĩ đã dễ gây sự chú ý, Thừa Thừa còn có thể oang oang nói những lời ám muội này. 

"Em cho anh vào phòng, anh sẽ không lộn xộn nữa! Chỉ muốn ở cùng em một lát." Lúc này Thừa Thừa mới nghiêm túc được một chút. 

"Rốt cuộc anh muốn cái gì? Tôi biết tôi vào đoàn phim này được là do một tay anh an bài. Lúc tôi biết điều này thì đã ký hợp đồng xong rồi, nên cũng chẳng rút được nữa. Nhưng nếu anh còn cứ tiếp tục như vậy thì tôi mặc kệ, tôi sẽ hủy hợp đồng mà rút. Dù sao phần diễn của tôi cũng chưa bắt đầu!" 

Hoàng Minh Hạo không muốn cùng Phạm Thừa Thừa dây dưa mãi như thế này nữa. Cậu không đành lòng mà lại nói ra những lời tổn thương anh. 

"Cuối cùng nguyên nhân là gì? Rõ ràng em còn thích anh mà tại sao lại chối?" Phạm Thừa Thừa cố gắng che giấu xúc động. 

"Anh... Anh dựa vào cái gì mà nói tôi còn thích anh? Nhắc lại cho anh nhớ, từ hôm chia tay tôi đã nói là tôi không còn thích anh! Bây giờ cũng vậy!" 

Hoàng Minh Hạo có chút hoảng hốt, cậu vô tình quên mất nơi đây có người đi qua đi lại mà lớn tiếng phản bác.

Phạm Thừa Thừa nóng nảy đẩy cửa phòng ngủ của Hoàng Minh Hạo ra. Cậu ngăn lại, anh dùng sức đẩy khiến cửa đập vào tường rồi dội lại trúng người cậu. Minh Hạo không thể tin được Thừa Thừa có thể đối xử với cậu như vậy! Minh Hạo đi theo sau Thừa Thừa vào phòng xem anh muốn làm gì.

Phạm Thừa Thừa bước đến cạnh giường, liếc một cái liền phát hiện Phái Đại Tinh đang nằm chễm chệ trên gối. Thừa Thừa cầm nó lên rồi bước đến trước mặt Minh Hạo.

"Không thích tôi? Không thích tôi thì sao em còn giữ lại nó? Nếu một chút tình cảm cũng không có thì nó cũng chỉ là con thú bông rẻ tiền thôi đúng chứ? Cần gì em phải đem nó theo mọi lúc mọi nơi?"

Trầm luân suốt ba năm trời, Hoàng Minh Hạo vốn nghĩ có thể khống chế bản thân. Nhưng năm lần bảy lượt Phạm Thừa Thừa đi đến xé toạc bí mật cậu muốn chôn giấu. Nhìn đôi mắt đỏ ngầu đang chất vấn mình, Hoàng Minh Hạo không biết phải phản ứng như thế nào. Cậu không trả lời anh, cậu chỉ muốn lấy lại Phái Đại Tinh. Nó chính là kỷ vật duy nhất giữa anh và cậu, tuyệt đối không thể đánh mất. 

Phạm Thừa Thừa gắt gao đem Phái Đại Tinh giấu khỏi bàn tay của Minh Hạo. 

"Em không phản đối đúng chứ? Thừa nhận còn thích tôi khó như vậy sao? Lúc trước em đòi chia tay, tôi đã hiểu em có nỗi khổ riêng. Lúc đó chúng ta còn quá nhỏ nên tôi đành chịu đựng. Ba năm nay tôi liều mạng làm việc bất kể ngày đêm để làm gì chứ? Chính là để có thể sống mà không cần nhìn mặt người khác! Để chứng minh Phạm Thừa Thừa này thành công nhờ thực lực! Để đám người ngoài kia không thể phán xét cuộc sống riêng của tôi! Ba năm nay em cũng ngày ngày cố gắng, nên tôi cứ tin rằng chúng ta có cùng suy nghĩ. Hiện tại đã thành công như vậy rồi, em vì lý do gì vẫn không chịu thừa nhận? Em nói cho tôi nghe xem vì cái gì?" Thừa Thừa càng nói càng xúc động, thanh âm trở nên nghẹn ngào. 

Hoàng Minh Hạo cố kiềm nén cay đắng nói một câu.

"Anh đi đi, tôi không có gì để nói cả! Anh chỉ cần biết rằng tôi với anh không thể ở cùng nhau!" Hoàng Minh Hạo bình tĩnh đến đáng sợ. 

Móc tim móc phổi ra nói một tràng dài rồi nhận lại được một câu này? Còn mém xíu nữa rơi nước mắt nữa. Phạm Thừa Thừa ơi là Phạm Thừa Thừa, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Thừa Thừa nén nước mắt, bực tức ném Phái Đại Tinh xuống đất, một mạch đi ra ngoài đóng sầm cửa lại. Điều gì liên quan đến Hoàng Minh Hạo cũng thật dễ khiến Phạm Thừa Thừa xúc động. 

Ngay thời điểm tiếng đóng cửa vang lên, Hoàng Minh Hạo mất tự chủ mà sụp đổ, nước mắt thi nhau rơi xuống. Cậu ôm Phái Đại Tinh đã bị Thừa Thừa bóp méo mó vào lòng. Trái tim kia như đang bị ai bóp nghẹn, Hạo Hạo đau đớn khóc lớn. Trong căn phòng trống trải, vang vọng tiếng khóc của Hoàng Minh Hạo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net