53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau ngày hôm ấy, hai người lại trở thành bạn bè bình thường, cùng nhau thảo luận kịch bản, cùng nhau ăn cơm, lâu lâu còn có thể tự nhiên nhắc đến chuyện cũ. Mỗi ngày đều ở cạnh nhau, mặc dù không thể so sánh được với khoảng thời gian yêu đương, nhưng ít ra vẫn tốt hơn ba năm qua. 

Từ lần đi ăn cùng nhau, Tại Khuê vẫn còn hiểu lầm Phạm Thừa Thừa thích Mạch Môn, cô ta làm đủ trò gây khó dễ cho chị. Mạch Môn biết rõ suy nghĩ của cô ta, nhưng vẫn không để tâm lắm. Chị lại không nghĩ rằng Tại Khuê được nước làm tới như lúc này, cô ta tự tiện đeo vòng tay ngọc lục bảo của chị để trên bàn. Chiếc vòng đó là quà sinh nhật Mạch Môn chuẩn bị cho mẹ.

"Cái vòng trên tay cô là của tôi để trên bàn đúng không?" Mạch Môn cố gắng bình tĩnh đối chất.

"Ồ? Đây là của chị à? Tôi cứ tưởng là đạo cụ chứ."

Chiếc vòng tay mấy vạn mà dám nói tưởng là đạo cụ, đã tự tiên lấy đồ của người khác còn bày ra bộ dạng không để tâm. Tại Khuê thành công chọc tức Mạch Môn. 

"Lúc tôi nói về cái vòng với Tiểu Lưu, cô đang ở ngay bên cạnh còn gì! Giờ lại dám nói không biết? Cái vòng này tôi mua làm quà, giờ cô đeo rồi sao tôi đem tặng được?" 

"Chẳng phải chỉ là cái vòng tay thôi sao? Làm gì nghiêm trọng vậy? Cùng lắm tôi mua trả cho chị!" 

"Tốt! Được thôi! Cái vòng tôi mới mua hôm qua, mới 100%. Giá gốc là 77777.77 một đồng cũng không thể thiếu. Trả qua wechat cũng được!" 

Bảy vạn đối với một nghệ sĩ không tính là nhiều, nhưng cũng không ít. Mạch Môn biết Tại Khuê chắc chắn sẽ không bỏ ra bảy vạn để mua một món đồ cô ta không hứng thú. 

"Hơn 7 vạn? Chị đùa tôi đấy à? Một thợ trang điểm như chị mà dám mua cái vòng 7 vạn? Tôi thấy trình độ của chị cũng thường thôi, vào được đoàn phim này chắc nhờ quen biết với Phạm Thừa Thừa nhỉ? Chị nghĩ lần này có thể dọa được tôi sao? Loại người như chị sao có thể tiếp tục làm việc ở đây chứ? Có tin chút nữa tôi gặp Thừa Thừa lập tức kêu anh ấy sa thải chị không?" 

"Mặc kệ cô nghĩ thế nào, tôi không muốn so đo với cô! Trả lại vòng tay cho tôi!" Mạch Môn mất kiên nhẫn, lần đầu tiên chị thấy một nghệ sĩ không có đầu óc như cô nàng đây. 

Hoàng Minh Hạo bước vào phòng trang điểm, vừa vặn nghe được mấy câu cuối của Tại Khuê. Rõ là mấy hôm trước còn tìm cậu, bây giờ lại cùng Tại Khuê mập mờ. Trong lòng cậu rối như tơ vò. 

...

Ở một bên khác, Phạm Thừa Thừa cuối cùng cũng biết rõ nguyên nhân vì sao bảo bối lựa chọn rời xa anh. Hóa ra là vì người nhà của em. Ngày trước em nhỏ đã từng muốn ở cạnh anh cả đời, nhưng em lại ở trong thế bị động. Ba của Tiểu Hạo uy hiếp đến gia đình anh, em nhỏ vì bảo vệ anh mà phải chịu đựng một mình. 

Lúc anh sập cửa bỏ đi bảo bối đã đau lòng như thế nào nhỉ? Thừa Thừa không dám tưởng tượng. Hôm nghe được cuộc đối thoại của em với mẹ, Thừa Thừa rất muốn xông vào mà nắm lấy tay em nói rằng anh không sợ điều gì cả, anh chỉ sợ mất em. Nhưng Thừa Thừa hiểu làm như vậy cũng không thế giải quyết vấn đề gì cả, lại còn gây thêm phiền phức. 

Thừa Thừa lập ra một kế hoạch trong lòng.

...

Hoàng Minh Hạo cảm thấy Phạm Thừa Thừa dạo này hơi kỳ lạ. Anh luôn nhìn cậu bằng một ánh mắt... rất khó giải thích. Nhưng mà đó giờ chưa bao giờ thấy anh nhìn cậu bằng ánh mắt đó cả. Rốt cục Thừa Thừa đang suy tính cái gì vậy?

"Anh làm gì mà nhìn em* dữ vậy?" Hoàng Minh Hạo không nhịn được hỏi một câu. 

*lúc này đã thành bạn bè bình thường rồi nên xưng anh-em nhé.

"Không có gì đâu..." Phạm Thừa Thừa từ khi biết được chân tướng, trong thâm tâm anh đong đầy những cảm xúc yêu, cảm động, và đau lòng.

"Ừm..." Thừa Thừa không trả lời thì Minh Hạo cũng sẽ không hỏi nhiều. Mặc kệ đáp án là gì, đối với mối quan hệ này chắc cũng không có ý nghĩa gì lắm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net