56 (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Mấy đứa kiaaaa!!! Sao lại dám chơi lớn như vậy??? Còn dám giấu anh nữa chứ! Làm anh không biết phản ứng làm sao!" 

"Hồi nãy chả phải anh cảm động muốn khóc đi~ nếu nói trước cho anh thì anh có còn cảm động như thế nữa không ble ble~" Bạn học Tiểu Quỷ khẩu thị tâm phi trêu Chính Đình. Kết quả đương nhiên là bị tiên tử của chúng ta dùng bạo lực kẹp cổ trừng phạt. 

Sau hôm ấy, ngoại trừ Chu Chính Đình và Thái Từ Khôn, bảy người còn lại vẫn tiếp tục bận rộn với lịch trình cá nhân. Gia đình hai bên cũng đã gặp mặt để bàn chuyện hôn lễ, ai cũng giục hai người tranh thủ thời gian làm lễ cưới. Hai người quyết định sang nước ngoài lãnh chứng, ngày thành hôn cũng đã được ấn định. Chu Chính Đình nhìn tờ lịch cảm thán, tự nhiên chọn ngày 20 tháng 5 làm lễ cưới, ngày này không có ý nghĩa gì đặc biệt với cả hai cả, quá là tầm thường. Nhưng bậc trên đã định ngày, hai người cũng không thể không đồng ý. Ngày này mặc dù không có ý nghĩa đặc biệt, nhưng Từ Khôn tin rằng, sẽ có rất nhiều người vì họ mà nhớ đến ngày này. 

Đúng vậy, ngày này chắc chắn sẽ được nhớ kỹ mãi mãi, ít nhất thì có fan của hai người sẽ mãi khắc cốt ghi tâm ngày 20 tháng 05 năm 2023. Hôn lễ được tổ chức ở nước ngoài, nhưng cũng sẽ trực tiếp cho fan trong nước theo dõi. Họ nghĩ dù gì cũng sẽ có các thành phần quay chụp lén, thì chi bằng công khai luôn trực tiếp cho rồi. Vừa như món quà cảm ơn các fan luôn ủng hộ họ, cũng như góp chút tiếng nói cho cộng đồng LGBT. Mặt khác, vẫn có rất nhiều thành kiến đối với cuộc hôn nhân này. 

...

Vào ngày hôn lễ diễn ra, các thành viên Nine Percent và Nhạc Hoa Thất Tử trở thành phù rể cho Thái Từ Khôn và Chu Chính Đình, cũng có rất nhiều người bạn ở Lang Phường năm đó cùng đến chung vui, lại có thêm sự góp mặt của những người bạn mới trong giới. Rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng cùng tụ họp lại một chỗ khiến cho đám cưới của hai người trở thành chủ đề nóng hơn bao giờ hết. 

Hoàng Minh Hạo xúc động khi nhìn thấy hai người anh của mình cuối cùng cũng tu thành chín quả. Nhưng khoảnh khắc nhìn hai anh nắm tay nhau bước vào lễ đường, lòng cậu dấy lên tâm tình khó nói. Lúc trước, không biết bao lần Minh Hạo đã tưởng tượng đến viễn cảnh mình và Thừa Thừa cùng nhau bước vào lễ đường. Nhưng bây giờ việc đó không còn có khả năng thực hiện nữa rồi... Nghĩ tới đây, Hoàng Minh Hạo hoàn toàn không thể vui vẻ được nữa. 

Sau khi nghi lễ kết thúc là đến phần tiệc mừng, Hoàng Minh Hạo ngồi một góc mượn rượu giải sầu. Đợi đến khi Phạm Thừa Thừa phát hiện, em nhỏ đã uống đến mơ màng. 

"Sao em lại ngồi đây uống một mình? Không ra kia nói chuyện với mọi người hả?" Thừa Thừa ngồi xuống cạnh bảo bối. 

Hoàng Minh Hạo không để ý đến anh, tiếp tục nâng ly uống. Phạm Thừa Thừa nhận ra cậu đã say. "Em say rồi, đừng uống nữa!" Nói xong cũng lấy đi ly rượu từ trên tay Minh Hạo. 

"Em không có say~"

"Được được được, em không có say. Nhưng đừng uống nữa, anh dẫn em về nghỉ!" 

Đã lâu rồi Thừa Thừa mới nhìn thấy bộ dạng này của bảo bối, anh không nhịn được mà nhéo nhéo má cậu. Sau đó tính đỡ cậu dậy. 

"Em còn muốn uống... không uống thì em..." Lời chưa nói hết, Minh Hạo đã trả ra lại toàn bộ số rượu vừa uống lên áo của Thừa Thừa. Sau đó cậu không ngừng nôn khan. Thừa Thừa vội vàng ôm Minh Hạo để em dựa vào người mình. 

"Sao lại say đến mức này rồi? Có phải em chưa ăn gì không? Chưa ăn mà lại dám uống?" 

Đáp lại Thừa Thừa chỉ có tiếng nôn khan của Minh Hạo. Đợi đến khi cơn ói dịu đi, Minh Hạo đã vô lực dựa vào lòng Thừa Thừa. Anh ôm cậu về phòng nghỉ ngơi, trên đường vô tình gặp Chu Chính Đình. 

"Sao vậy??" Chính Đình ngạc nhiên nhìn hai đứa em. 

"Uống say, em đưa Tiểu Hạo về trước nghỉ!" Thừa Thừa nói xong định tiếp tục bước đi. 

"Thừa Thừa!" Chu Chính Đình gọi. 

"Sao vậy anh?" 

"Hai đứa bay..."

"Anh yên tâm, bọn em vẫn tốt!" 

...

Thừa Thừa giúp Minh Hạo cởi giày và áo khoác, đặt em nhỏ lên giường nằm. Sau đó ngồi bên cạnh xoa xoa cái bụng nhỏ. Một hồi sau, Minh Hạo mê man nói điều gì đó anh nghe không rõ. 

"Sao nào? Em nói gì thế?" Thừa Thừa xích lại gần. 

"Thừa... Phạm Thừa Thừa..."

"Anh đây... Tiểu Hạo, anh ở đây..." Thừa Thừa nắm lấy tay bảo bối. 

"Thừa Thừa..." Không biết Minh Hạo mơ thấy cái gì mà đột nhiên bật khóc, miệng vẫn như cũ gọi tên Thừa Thừa. 

Thừa Thừa hoảng loạn không biết phải làm sao, chỉ biết cầm tay em mà hôn trấn an. "Anh đây... anh ở đây..." 

...

Hậu quả của việc say rượu chính là đầu đau đến nỗi muốn nổ tung. Ngày hôm sau Minh Hạo tỉnh dậy, trong phòng không có ai. Đang ngồi thẫn thờ nghĩ về sự đời thì Thừa Thừa đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một bát cháo. 

"Hôm qua em nôn nhiều lắm, chắc đói lắm rồi. Uống nước xong rồi ăn cháo nè..." Thừa Thừa đặt tô cháo lên trên bàn. 

"Nhanh đi đánh răng rửa mặt, ăn cho ấm bụng." 

"Hôm qua là anh đưa em về?" 

"Muốn nói gì ăn xong rồi nói. Anh cũng có chuyện muốn nói với em."

Thấy Phạm Thừa Thừa nói như vậy, cậu cũng không nói thêm gì nữa, xuống giường đi vào phòng tắm. Nhìn đôi mắt sưng húp của mình trong gương, Hoàng Minh Hạo thắc mắc về những chuyện tối qua cậu đã làm. 

Đánh răng xong, cháo vẫn còn ấm. Cậu thật sự rất đói bụng, liền tự giác ngồi một bên yên lặng ăn cháo. 

"Lần trước anh không đi cùng đoàn lúc rời Ảnh Thị Thành là do anh đến nhà em..." Thừa Thừa mở lời. Anh vốn dĩ muốn chờ ba Hoàng suy nghĩ thông suốt rồi mới đề cập chuyện này với Minh Hạo, nhưng nhìn bộ dạng của em nhỏ tối qua, anh không nỡ ngồi yên chờ đợi nữa. 

Hoàng Minh Hạo không đáp lời, nhưng động tác tay cứng lại một chút. 

"Lần trước mẹ em tới tìm, anh vô tình nghe được lý do năm đó em rời đi... Nên anh đã đến gặp ba em nói chuyện. Anh không rõ là ông ấy có thay đổi suy nghĩ hay không... Ý anh là... dù ba em có làm gì đi nữa, anh cũng sẽ không lùi bước. Để anh cùng em đối mặt với những chuyện này có được hay không? Mấy năm nay, em nhất định đã khổ sở rồi... Thật xin lỗi vì anh không biết sớm hơn. Nếu như lúc trước anh biết, anh sẽ không đồng ý chia tay với em..." 

Phạm Thừa Thừa nắm chặt tay Hoàng Minh Hạo, cậu cũng không còn hất anh ra nữa. 

"Anh không sai... Nhưng mà em không thể xem nhẹ ba em... Đến cuối cùng, chúng ta cũng không thể ở cạnh nhau, vì điều đó sẽ làm tổn thương anh, còn tổn thương đến cả người nhà của anh..."

"Việc này đối với chúng ta mà nói thì chỉ là một cuộc khảo nghiệm thôi không phải sao? Nếu chúng ta vượt qua được cửa ải này, sẽ có thể mãi mãi ở bên nhau. Anh sẽ cố gắng để ba em đồng ý... Anh không muốn tiếp tục nhìn em như thế này nữa. Em có biết em đã thay đổi rất nhiều không... Anh muốn Hoàng Minh Hạo lúc trước quay trở lại..."

Hoàng Minh Hạo khó chịu lắc đầu. 

"Chúng ta..." 

Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy lời cậu. Nhìn màn hình hiện lên chữ "Ba" hai người không hẹn mà nhìn nhau. 

"Tiểu Hạo... ba đây..." 

"Vâng... con nghe!" Thanh âm của Minh Hạo hơi run rẩy. 

"Cách đây mấy ngày, thằng nhóc kia có ghé nhà... Nó nói với ba rất nhiều chuyện về con... Để ba phải suy ngẫm thật lâu. Ba chợt nhận ra rằng ba không có hiểu gì về con trai của ba hết. Lúc trước ba mẹ chỉ lo dốc sức làm việc, không để ý đến con. Ba biết dù ba có hối hận đến cỡ nào, cũng không thể bù đắp lại cho con. Ba hy vọng con luôn được hạnh phúc... Nhưng mà vì quan điểm truyền thống, ba không chấp nhận được chuyện hai đứa con trai yêu nhau... Ba đã suy nghĩ thật kỹ, hôm qua cũng theo dõi lễ cưới của hai người bạn của con... Ba thấy hai đứa nhỏ cười thật hạnh phúc... Ba đột nhiên nhận ra rằng nếu cũng có một người có thể khiến con hạnh phúc như vậy thì thật là tốt... Nam hay nữ không quan trọng. Vì vậy, con hãy theo đuổi hạnh phúc của con đi. Ba với mẹ sẽ không ngăn cản con nữa."

"Ba... Cảm ơn ba... Con nhất định sẽ sống thật hạnh phúc. Nhà chúng ta cũng sẽ thật hạnh phúc... Quá khứ mình cứ chôn vùi đi..." Hoàng Minh Hạo cảm động khóc đỏ mắt. 

"Tốt! Tốt!"

...

Cúp điện thoại, Hoàng Minh Hạo lập tức nhào vào lồng ngực của Thừa Thừa òa khóc. 

Phạm Thừa Thừa ôn nhu vuốt lưng dỗ dành bảo bối trong lòng. Chỉ có hai người trong phòng, những lời ba Hoàng vừa nói anh đều nghe rõ. 

Phạm Thừa Thừa tự nhủ trong lòng:

"Chú yên tâm, con nhất định sẽ mang lại hạnh phúc vĩnh cửu cho Tiểu Hạo, nhất định sẽ không bao giờ buông tay em ấy!"


END.

__________

Cảm ơn mọi người đã kiên trì suốt ba năm cùng mình ;;-;; 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net