6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau ngày hôm đó, Thái Từ Khôn với Chu Chính Đình làm gì cũng có nhau. Hai người tuy rằng cùng lớp nhưng lại không cùng ký túc xá, nên thuận theo tự nhiên Thái Từ Khôn đã trở thành khách quen của phòng Chính Đình. Mỗi ngày đều lấy lý do cần được chỉ dạy vũ đạo mà ở bên cạnh anh. Chu Chính Đình thoạt nhìn lạnh lùng nhưng bản tính sủng đệ nên đối với người em này rất có hảo cảm, hai người nhanh chóng liền kết thân.

Để đánh giá lại cấp độ một lần nữa, các thực tập sinh phải quay riêng ca khúc chủ đề, mỗi người chỉ có đúng duy nhất một cơ hội ghi hình. Trong phòng tập, một mình đối diện với máy quay làm các thực tập sinh khẩn trương hơn vòng đánh giá rất nhiều. Có nhiều người bình thường tập rất nhuần nhuyễn, đến khi ghi hình một mình lại mắc lỗi nghiêm trọng, thậm chí có người còn buông bỏ chỉ đứng im một chỗ. Kỳ thực tham gia chương trình như thế này có thành công hay không, đôi khi cũng cần xem vận khí, bởi vì cơ hội chỉ có một lần. Trạng thái không tốt, thân thể không khoẻ. Những điều này đều là lý do khiến họ biểu hiện không đúng với thực lực của mình, sở dĩ thực tập sinh là con đường tràn đầy những điều không thể lường trước.

Sau màn đánh giá lại cấp độ là tới phần chọn center cho ca khúc chủ đề, chỉ có lớp A mới được tham gia phần này. Yuehua Thất Tử còn mỗi Chu Chính Đình trụ lại lớp A, cùng anh cạnh tranh có Thái Từ Khôn cùng Vưu Trường Tĩnh và những người khác nữa. Thái Từ Khôn biết Chu Chính Đình rất muốn làm center, nhưng cậu không phải là kiểu người khi thích một ai là liền đem tất cả dâng hiến cho người đó. Cậu nghĩ cạnh tranh cùng anh là một điều khá lãng mạn.

Toàn bộ quá trình đều rất hoà hợp, cuối cùng Thái Từ Khôn giành được chức center, Chu Chính Đình cũng mừng cho cậu.

Phạm Thừa Thừa lần này biểu hiện cũng không lý tưởng, vẫn ở lại lớp D như cũ. So với lần đầu anh cũng đã thích ứng nhiều hơn, Thừa Thừa cũng không phải thiếu nỗ lực hay thực lực, có lẽ do chưa quen với máy quay và sân khấu. Thừa Thừa tin rằng một khi vượt qua được những thứ đó, biểu hiện của anh sẽ ngày càng tốt hơn.

Hoàng Minh Hạo bên này tâm tình tương đối tệ, trong thời gian luyện tập, thầy giáo Lý Vinh Hạo đã nhiều lần chỉ ra những khuyết điểm trong việc ca hát của cậu nhưng Minh Hạo vẫn không thể nào cải thiện được. Cậu từng ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần được tham gia chương trình này là mọi chuyện đều đã mỹ mãn, cậu không lường trước được những cửa ải khó khăn sẽ chờ cậu, Minh Hạo đã nghĩ mọi thứ quá đơn giản.

Kết thúc, mọi người kéo nhau xuống căn tin ăn cơm, riêng Minh Hạo lặng lẽ đi về ký túc xá một mình. Phạm Thừa Thừa vừa lúc bắt đầu đã thấy Minh Hạo có điểm không đúng nên lẳng lặng theo sau.

Mới vừa mở cửa liền thấy Hoàng Minh Hạo một mình ngồi thẫn thờ trên giường.

"Justin, em sao thế? Không đi ăn cơm sao?" Thừa Thừa giả vờ ngạc nhiên hỏi.

"Thừa Thừa? Sao anh lại ở đây?" Minh Hạo run rẩy cất giọng hỏi.

"Thấy em có điểm lạ nên đi theo em một chút." Nhìn cậu nói chuyện cũng vô lực như thế này thì Phạm Thừa Thừa cũng không tiếp tục gạt cậu nữa. Anh đi tới bên cạnh cậu ngồi xuống.

"Em có ổn không?"

"Em..." Hoàng Minh Hạo ngẩng đầu, tâm tình phức tạp nhìn Phạm Thừa Thừa ôn nhu quan tâm tới mình, nước mắt trực chờ muốn ào ra. Minh Hạo từ trước đến giờ đều không muốn tâm sự chuyện buồn với ai, không hiểu vì sao thời khắc này cậu đem mọi tâm tư trong lòng bộc lộ hết với Thừa Thừa.

"Thừa, em... em đang vô cùng khó chịu. Em đã đem chương trình này nghĩ quá đơn giản, em cho rằng em đã chuẩn bị đủ tốt thế nhưng hiện tại em mới phát hiện, muốn làm một idol thực thụ... thật là khó..."

Cậu không nhịn được ở trước mặt anh mà khóc lớn, lúc này trông cậu mới tương đối giống một đứa nhóc 16 tuổi.

Phạm Thừa Thừa thật sự không nghĩ tới một đứa trẻ bình thường tràn đầy năng lượng như Hoàng Minh Hạo sẽ có ngày thoải mái mà khóc lớn trước mặt người khác. Anh đặt hai tay lên vai cậu, tuy rằng Thừa Thừa trước giờ không biết cách an ủi người khác nhưng vẫn mở miệng nói: "Em đem sự tình nghĩ quá đơn giản đồng thời cũng đem mọi chuyện nghĩ quá phức tạp, mặc dù em bị lùi xuống một bậc thế nhưng em đang ở lớp B, em không biết vị trí đó có bao nhiêu người mơ ước đâu."

"Nhưng mà nếu sau này em còn tiếp tục hát như vậy thì không biết sẽ còn đi đâu nữa!" Hoàng Minh Hạo nức nở nói.

Nhìn Hoàng Minh Hạo như thế này, một bộ dạng như đứa trẻ nhỏ, Phạm Thừa Thừa nghĩ cậu thật sự vô cùng dễ thương. Khoé miệng anh không nhịn được nâng lên cười khẽ. Dùng giọng điệu dỗ dành con nít, anh nói: "Em yên tâm, em không nên nghĩ em tệ như vậy. Thời gian chúng ta luyện hát thực sự quá ngắn, sau này có thời gian chúng ta sẽ nhờ thầy dạy chúng ta nhiều hơn. Trước khi đi không phải em nói chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng sao, em nên bình tĩnh lại rồi cùng anh tiếp tục nỗ lực."

Bình thường đối mặt với anh, tâm tình của Minh Hạo đã dao động bất an, nay được nghe những lời như thế, lòng của cậu càng như lửa đốt.

"Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm được chưa?" Thừa Thừa kéo Minh Hạo đứng dậy.

"Vâng!" Cậu gật đầu, theo anh xuống nhà ăn.

"Cấm anh đem chuyện ngày hôm nay đi kể với người khác nha!!"

"Đi!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net