Hẹn hò P.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

+warning: có 1 số từ ngữ nhạy cảm, đừng ném đá nha.

Ngồi trong một nhà hàng 5 sao sang trọng mà chỉ có giới thượng lưu ghé qua. Từ bàn ghế cho đến đồ vật, quang cảnh trong phòng đều toát lên vẻ sang trọng, cổ điển. Vì trong nhà hàng có rất nhiều bàn đang ăn uống nên anh chọn một chiếc bàn hai người trong góc, để cô ngồi quay lưng với họ.

-Sao lại bắt tôi ngồi bên này?

-Cô không muốn mọi người biết mặt mà. Nhỡ may ai chụp ảnh thì họ chỉ chụp được mặt tôi và lưng cô thôi.

-Ais...anh thật là.( cười). Ăn gì đây?

-Cô gọi món đi.

-Có bánh gạo không?

Anh thở dài, cạn lời với cô

-Ở đây không có bánh gạo truyền thống đâu. Ăn bò bít tết nhé.

-Thế cũng được.

Có một sự thật là cô chưa bao giờ ăn thịt bò bít tết. Gọi món rồi, nhân viên phục vụ mang ra mà cô thì cứ loay hoay mãi với đĩa thịt. Cái dáng vẻ ngố tàu này là của một thiên kim tiểu thư sao? Rõ là quê mà. Tất nhiên là điều này đập vào mắt anh, anh lại thở dài lần nữa, đổi đĩa đã cắt sẵn của anh cho cô.

-Ăn đi. Đồ ngốc.

Tim lại đập nhanh nữa rồi. Cái từ đồ ngốc được phát ra từ người cô yêu thương nó  ấm áp và yêu thương đến nhường nào. Không biết Hàn Quốc ra sao, nhưng với con gái Việt Nam, được người mình yêu gọi là đồ ngốc thì hạnh phúc lắm.

-Lại đơ người ra nữa rồi. Đừng nói không biết ăn nhá.

-À thì.....

Cô chưa kịp nói hết câu thì anh đút một miếng bịt miệng cô lại.

-Ăn đi.

Nói rồi anh lại ăn, còn cô thì cứ ngậm cái miếng thịt anh đút cho.Nhưng mà cuối cùng thì nó trôi xuông dạ dày. Trong thời gian ngắn anh đã ăn hết rồi, cô đổi đĩa cho anh.

-Anh ăn hộ tôi luôn, tôi không thích ăn.

-Cô không ăn để chết đói hả?

-Tôi muốn ăn cá viên người ta bán ngoài đường ý. Giống trong phim mà tôi vẫn xem ấy.

Anh không nói gì, cô ngồi nhìn anh ăn.
"Này chồng sắp cưới! Tại sao đến việc ăn mà anh cũng quyến rũ vậy"

-Anh ăn nhiều vậy mà sao gầy thế?

-Không biết.

-Cũng phải. Chế độ sinh hoạt của anh thất thường vậy mà. Nhưng sao các anh (ý nói BTS nè) cũng như anh nhưng lại đầy đặn thế mà.

-Không biết.

-Nói gì cũng không biết nữa. Tôi nhất định sẽ làm cho anh béo.

-Béo xấu lắm.

-Há..ý anh tôi cũng xấu chứ gì?

-Ừm.
Xong rồi, thanh toán rồi tôi đưa cô đi ăn thịt xiên.

————————
Đến công viên giải trí, cô vui lắm, nhảy nhót như đứa trẻ con, anh chỉ biết lắc đầu cười rồi đi theo. Vốn dĩ anh và Zzz yêu nhau chưa 1 lần được đi chơi như thế này. Cả hai đều bận, chỉ yêu qua điện thoại và thỉnh thoảng cùng nhau đi uống cà phê. Đang chơi bắn súng cùng anh thì cô phát hiện ra một vấn đề lớn.

SỐ NHỌ.

Cảm giác có thứ gì đó chảy ộc ra, ướt đáy quần lót, thấm ra cả chiếc quần short bên ngoài. Thôi xong, đi "hẹn hò" mà như này thì hỏng hết bánh kẹo rồi. Nhọ chưa bao giờ nhọ hơn. Cô đưa tay ra sau lưng sờ xuống chỗ ướt ngoài chiếc quần short bên ngoài. "Bà dì" hôm nay đến sớm vậy? Ngón tay bị dính một ít màu đỏ. Mặt cô thì đơ ra, ngượng quá. Anh thấy lạ dừng chơi rồi tiến đến gần cô.

-Cô sao vậy? Mệt hay ốm hả.

-Đừng đừng ...đừng lại gần đây.
(Khuôn mặt bạn đỏ ửng)

-Nhưng có chuyện gì vậy?

-Chúng ta đi về đi.

-Đang chơi vui mà.

-Nhưng mà....

-Nhưng làm sao? ( anh tiến sát gần hơn)

Thế rồi cũng bị anh phát hiện ra điều bất thường. Anh nhìn ra ngón tay có dính ít màu đó kia vội vã luồn ra đằng sau che lại. Xấu hổ chết mất thôi.

-Không mang theo à?

-Mang theo cái gì?

-Cái...cái đó đó.

-Không để ý, nên không biết hôm nay đến...

-Vậy giờ làm sao?

-Đi về.

-Ừm.

Anh nắm tay cô kéo đi nhưng cô giữ lại, nhìn anh bằng ánh mắt trông thật tội nghiệp.

-Sao nữa?

-Đông người quá, họ nhìn thấy.

-Chắc không ai biết đâu.

-Nhưng...quần bẩn hết rồi.

-Vậy đợi người ta về rồi mới về thì nó bẩn xuống cả sàn nhà đó.

-Này! Không đến nỗi như anh tưởng tượng đâu. Biến thái à.(cau có đánh anh)

-Thôi biết rồi, đùa 1 tí. Tại tò mò nghe nói con gái khi "bà dì" đến là tính tình dữ như sư tử.

Cái mặt của cô xị xuống, cắn chặt môi vì xấu hổ quá. Anh cởi chiếc áo sơ mi kẻ đang mặc ra, luôn tay qua eo cô rồi buộc chiếc áo quanh hông. (Au: cái kiểu này đứa nào chả biết,vừa che được chỗ "bẩn" mà vừa phong cách, hí hí).
Con tim cô lại đập nhanh nữa rồi, nhất là lúc anh cúi xuống, hơi thở phả vào tai, và lúc tay anh chạm vào eo con kiến...à nhầm eo con heo của cô

-Như này đã được chưa?

-À...ừm ừm. Được rồi.

-Về thôi. Không lo ai thấy nữa nhé.

Anh cầm tay cô kéo đi ra ngoài.....

———————

Đưa cô về đến nhà, bố mẹ Han ở công ty nên anh cung không vào nhà nữa. Anh sẽ quay lại ký túc xá rồi cùng các anh luyện tập để tối mai chuẩn bị concert.
Cái dáng đi của cô cứ rón rén ngượng ngượng trông rõ buồn cười, anh còn trêu trọc.

-Nhớ giặt áo trả tôi đấy, giặt tay đấy nhé.

-Biết rồi.

Anh cười, vào trong xe rồi chiếc xe chuyển bánh đi mất. Cô cũng không rảnh rỗi để nhìn anh đi khuất mà chạy thật nhanh vào trong tắm rửa.

Một tin nhắn đến:
*Ngày mai tôi không đưa cô đi học được, xin lỗi nhé.* -KIM VÔ TÂM.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net