chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay đến lượt Park Jiyeon vào bếp, lúc chiều khi đi làm về nó đã ghé siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu, sắp xếp đồ ăn ra bàn , toàn những món mà Hyomin ưa thích, tươi cười một cái sau đó ngồi đợi Hyomin đến. Đợi tận khuya vẫn không thấy Hyomin có động tĩnh gì, đồ ăn đều đã nguội lạnh, không sao, bất quá một chút Hyomin đến sẽ cùng nhau hâm nóng lại. Đợi chờ cuối cùng tiếng gõ cửa cũng vang lên, nó vui vẻ nhanh chóng ra mở cửa, thầm nghĩ Minnie hôm nay còn phải gõ cửa hay sao? Cánh cửa mở ra làm nó đứng im bất động, đôi mắt mở to hơn, không phải Minnie.. người này....

- Chào cô.

Bà Park đứng ở mép cửa, vẫn ánh mắt đó chăm chú quan sát biểu hiện của Jiyeon. Nhìn gương mặt lạnh lùng của bà Park  khiến tiếng" umma" như nghẹn ứ lại, nó khẽ cúi đầu chào đứng sang một bên

- Chào Bác. Mời bác vào nhà.

Bà Park đi ngang liếc mắt nhìn sang bên bàn ăn tiếp đến đi thẳng đến sofa ngồi xuống. Jiyeon từ tốn đi phía sau ngồi đối diện. Trong đầu hiện lên biết bao suy nghĩ mong lung. Tiếng nói lạnh băng lại vang lên

- Cô đang chờ Hyomin đến?

- Vâng ạ.

- Không cần đợi nữa, con bé sẽ không đến..

- Tại sao vậy ạ?

Nó hối hả ngước mặt nhìn thẳng bà Park, không còn e ngại như lúc đầu, trong lòng một cỗ lo lắng dâng lên. Bà Park ngồi bên kia giọng nói đanh lại. Đứa con gái cưng của bà đang đau khổ như vậy mà người này lại không hề hay biết

- Jiyeon, cô không biết hay cố tình không biết đây?

- Con...

- Con bé vì cô mà ngày nào cũng quỳ gối trước cửa phòng appa nó, cái gì mà cầu xin chấp nhận, cái gì mà không thể rời bỏ Jiyeon? Cô còn không thấy những vết bầm tím trên lưng nó sao?,đều là vì cô đó, appa nó do nóng giận nên đã dùng roi mà đánh nó, như vậy còn chưa đủ đau thương hay sao?

Tông giọng của bà Park ngày càng tăng cao, hai bàn tay Jiyeon cũng vì những lời đó mà vô thức run liên hồi, bám víu vào nhau, hai mắt nó cũng đã hằn rõ những lằn đỏ. Từng lời nói như từng mũi kim đâm thẳng vào tim nó, Minnie của nó, tại sao phải chịu đựng như vậy? Em không hay biết, một chút cũng không hay biết nổi đau chị phải gánh. Bà Park dường như nhìn ra được điểm yếu của Jiyeon, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

- Hôm nay tôi đến đây không phải để kể lễ với cô, chỉ yêu cầu cô một chuyện..

- ....

- Rời xa con bé. Xin cô, buông tha cho Hyomin..

- ....

Nước mắt mơ hồ đã chảy dài xuống, lưng ngã mạnh vào ghế như người không còn sức sống. Bà Park cũng mềm lòng không ít khi thấy bộ dạng nó như vậy, lấy trong túi xách ra một xấp tiền để trước bàn sau đó thở dài vội vã đứng lên

- Con bé là đứa con duy nhất của Park gia, tương lai vô cùng rộng lớn, thiết nghĩ mối quan hệ của cô và nó bị báo giới phát hiện thì làm sao có thể chống đỡ nổi đây?

- ....

- Còn nữa, sau này khi cô và nó cùng nhau chung sống, tôi biết con bé muốn cùng cô sinh ra một đứa con, như vậy đứa nhỏ đó sẽ đối mặt thế nào với dư luận, với bạn bè xung quanh nó ? Tôi cũng biết mình làm vậy là không đúng, nhưng tôi không còn cách nào khác cho tương lai của Hyomin, mong cô hãy suy nghĩ cho con bé..

Bà Park nói hết ra những điều muốn nói, bây giờ chỉ còn trông đợi vào người trước mặt, một hồi lâu vẫn không có tiếng đáp trả, trong lòng lầm tưởng mình đã không thành công rồi ,quay lưng định rời đi thì bị một bàn tay nắm lại, nó đưa xấp tiền vào tay bà Park, trong lời nói có biết bao nhiêu là nghẹn ngào

- Con đi.. con đi là được rồi...

......

Bà Park về được một lúc nhưng Jiyeon vẫn ngồi im ở ghế sôfa, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định còn có nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống, ướt hết một mảng áo, mưa bên ngoài cũng bắt đầu trút xuống nặng hạt. Cánh cửa một lần nữa bật mở ra

- Yeonnie...
Flashback

"

- Appa, mở cửa cho con đi.. con phải đi gặp Jiyeon..

- ....

- Appa.. làm ơn.. mở cửa..

Hyomin đứng mãi ở trong phòng, liên tục lấy tay đập mạnh vào cánh cửa thầm mong appa có thể hiểu cho cô mà mở cửa, không có tiếng trả lời, không có một hành động nào đáp trả lời van xin của cô. Hyomin mệt mỏi thả lưng nương theo cánh cửa mà ngồi bệt xuống, nước mắt từ khi nào đã chảy ra, vô thức nhìn vào cửa sổ, ngoài trời đang mưa rất lớn, rồi chợt như nghĩ ra được gì đó cô đứng lên tiếng về phía cửa sổ, mở cánh cửa ra, gió và nước mưa liền ùa vào khiến Hyomin trong phút chốc run lên, nhìn xuống phía bên dưới vì đây là lầu một nên cũng không cao lắm, tìm kiếm một sợi dây thật chắc chắn cô dùng nó để leo xuống, lúc chân cô chạm được tới mặt đất, cô mừng rỡ chạy thật nhanh ra bên ngoài, mặc trời mưa vẫn không màng chạy một mạch đến nhà nó, từ đây đến nhà Jiyeon cũng phải mất 15 phút, chạy đến nổi ngã nhào ra đất, vết roi khi nãy do bị tiếp xúc với mặt đất cằn cỗi nên đã bắt đầu rỉ máu, chống tay đứng lên cũng không nổi nữa, cơn đau đớn ập đến, mưa cứ tạt vào người cô lạnh buốt, cô mơ hồ nhìn thấy nó đứng ở phía trước mỉm cười đợi cô bước đến, dùng hết sức lực còn lại của bản thân đứng lên chạy về phía Jiyeon.."

Đưa mắt về Hyomin, bộ đồ trên người đã ướt sũng, chân lại không mang giày, nó vội đi tới ôm chặt người kia vào ngực, như thể nới lỏng tay ra một chút người này sẽ liền biến mất , Hyomin dựa hẳn vào người Jiyeon do mệt mỏi nên ngất đi, nó hoảng hốt bế cô lên, chạy lên phòng, đắp khăn ấm lên trán cô, nhìn gương mặt xanh xao của cô nó không khỏi xót xa, trong lúc thay đồ cho cô nó nhìn đến tấm lưng trắng nõn nay đã hằn lên đầy vết trầy sướt bầm tím, lấy thuốc tha vào những vết thương, Hyomin mài nhíu lại vì đau, bớt động một chút nó lấy tay kỹ lưỡng đụng vào, cứ như vậy sau một tiếng Jiyeon lại đo nhiệt độ cho cô, đo cho đến tận sáng mới yên tâm chộp mắt ngủ, miệng nó khẽ thì thầm

- Đồ ngốc..

.....

Sáng sớm Hyomin còn muốn ngủ thêm tí nữa nhưng ngược lại bụng cô liên tục kêu đói, nhớ lại hôm qua mình chưa ăn gì đã chạy đến nhà Jiyeon, ôm bụng ngồi dậy từ cửa phòng đã phảng phất hương thơm ngon của tô cháo nóng, Jiyeon một bộ quần áo chỉnh tề mang tô cháo đến gần cô, nở nụ cười dịu nhẹ

- Minnie.. ăn cháo đi, ăn xong chúng ta cùng đi công viên..

Hyomin chớp chớp mắt, đứa nhỏ này là một người vô cùng chú trọng đến công việc, hôm nay lại bỏ làm đi chơi cùng cô?

- Đi công viên? Hôm nay em không cần đi làm sao?

- Hôm nay em được nghĩ

Nghe câu trả lời của nó cô cũng không còn thắc mắc nhiều, vui vẻ ngồi ăn hết bát cháo, lâu lắm Jiyeon mới có thời gian rãnh rỗi đương nhiên là phải tranh thủ.

....

Công viên vào đầu tuần vắng vẻ ít người, vẫn là vòng đu quay đó, do Hyomin vẫn còn mệt nên không thể chơi những trò khác được chỉ có thể cùng nó ngồi nhìn ngắm thành phố Seoul trên không trung. Nó nhìn ra khung cảnh bên ngoài, cây cỏ xanh tươi trong lành, người con gái bên cạnh dựa vào vai nó trông thật yên bình

- Yeonnie, còn nhớ lần đầu gặp em

, em nhìn vô cùng xinh đẹp, lúc đó chị đã yêu thích em rồi.

Jiyeon cười lên một tiếng, tay tìm đến tay Hyomin đan xen vào nhau

- Nhớ đến cảnh Minnie như một con ma men nằm ngoài đường em đã phát run rồi, còn ói hết cả lên xe em..

Hyomin nghe đến qúa khứ không mấy tốt đẹp của mình mặt chuyển sang màu đỏ , hất hất mặt lên

- Chị sau này sẽ không uống nữa mà.

- Thật không?

- Thật

- Sau này dù có bao nhiêu buồn đau cũng không uống?

Hyomin đưa tay còn lại lên trên mặt nó nhéo qua nhéo lại

- Đồ ngốc, có em bên cạnh thì buồn đau cái gì?

Ngắm nhìn gương mặt đang tươi cười đó mà lòng nó nhói lên từng trận."Đồ ngốc" chính chị mới là đồ ngốc, vì cái gì mà không nói ra, vì cái gì mà cứ ôm lấy chịu đựng một mình, em vô dụng, vạn lần vô dụng không bảo vệ được chị...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC