chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng điện thoại reo lên in ỏi đánh thức giấc ngủ của Hyomin, nhìn sang bên cạnh trống trơn thầm nghĩ còn sớm như vậy mà Jiyeon đã đi đâu rồi, cô ngồi dậy dựa lưng vào tường xoa xoa thái dương, nhấc máy

- Alô...

Giọng nói gấp rút lo lắng truyền đến

- Hyomin, con đã gặp chuyện gì? Hôm qua chỉ một mình Kim Joon trở lại nhà với gương mặt không thể tệ hơn,  ta liên tục gọi cho con nhưng lại không thể liên lạc được cho đến sáng nay.

Hyomin tự trách bản thân chỉ làm mẹ lúc nào cũng lo lắng cho mình ,vội vội vàng vàng giải thích

- Con.. xin lỗi. Hôm qua đang ở công viên thì công ti con thực tập bảo có việc cần gặp con. Điện thoại con lại hết pin không kịp báo với mẹ. Con xin lỗi.

Cô nghe được tiếng thở dài của bà Park

- Con cần quan tâm tới Kim Joon hơn. Dù sao 2 đứa cũng sắp kết hôn rồi. Ta thấy nó rất buồn.

Hyomin nhắm mắt lại hít sâu một hơi

- Vâng.

Tắt máy điện thoại, cô nhớ lại tối qua, giật mình sờ vào môi mình " Tối hôm qua .. hình như.. mình đã hôn em ấy.. " đánh vào đầu một cái rõ đau " Có hôn hay không đây? Tại sao lại không nhớ rõ?" Tự trấn an bản thân cô lắc đầu " đúng rồi.. là mơ thôi.. là do say quá nên tự mình tưởng tượng ra.. đúng là như vậy". Đọc thoại nội tâm với bản thân một hồi lâu cũng lấy lại được tinh thần bước vào nhà vệ sinh rửa mặt tỉnh táo vui vẻ bước xuống lầu. Nhìn thấy Jiyeon mặc chiếc váy ngắn đứng ở trong bếp, Hyomin tiến lại từ phía sau quan sát kĩ đứa trẻ này, tóc búi cao, đeo tạp dề chăm chú cắt cắt nấu nấu,  nhìn đến bóng lưng nhỏ nhoi, có nét gì đó đơn độc, thật là muốn chạy lại ôm từ phía sau người kia. Cô gọi nó
- Jiyeon.
- ....
- Hôm nay mặt trời mọc hướng nào đây? Park JiYeon lại thức sớm như vậy.
- ....
Nói đến đây nó vẫn không thèm quay đầu lại nhìn cô. Tức giận tiến đến đặt tay lên vai nó, xoay người nó lại đối diện với mình, Hyomin theo phản ứng lùi lại, mắt mở to nhìn Jiyeon, mắt nó thâm quầng đi. Cô thoáng rùng mình khi nhìn xuống đôi môi nó như thức tỉnh, nhớ lại chuyện tối qua " phải rồi chính là nó, mình tối hôm qua đã chạm vào nó, Hyomin ơi là Hyomin, tại sao mày lại không biết kiềm chế chứ? Làm ra cái chuyện mất mặt như vậy.. phải làm sao bây giờ?? Chỉ mong em ấy đừng đề cập đến.. Không được.. tuyệt đối không thể thừa nhận...".
- Jiyeon.. mắt của em sao lại...
Jiyeon mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào mắt Hyomin, nó hẵn là đang rất hận cô, vô cớ cướp đi nụ hôn đầu của nó hại nó cả đêm không thể nào ngủ được, giờ lại làm ra bộ dạng như không biết gì. Giọng nó đanh lại
- Xin lỗi đi.
Hyomin lùi lại càng lùi, muốn kiếm một cái hố nào đó chui xuống cho rồi đi, cô khó khăn nó ra từng chữ
- Xin.. Xin lỗi cái gì ?
Jiyeon vẫn không thay đổi thái độ lập lại lần nữa
- Xin lỗi đi.
- Tôi...
- Chuyện tối qua...
Jiyeon dường như mất kiên nhẫn mà Hyomin nghe nhắc đến tối qua một mực sợ hãi mà chặn ngang câu nói của nó
- À. Tôi nhớ ra rồi. Tôi xin lỗi em. Hôm qua phải đỡ tôi say xỉn từ cửa nhà lên đến phòng ngủ, vất vả cho em rồi.
Jiyeon nghi ngờ nhìn Hyomin
- Còn gì nữa không?
Hyomin trưng ra bộ mặt hối lỗi
- Tôi.. chỉ nhớ bao nhiêu đó thôi.
Nội tâm Jiyeon đang gào hét dữ dội "  NỤ HÔN ĐẦU CỦA TÔI, CHỊ QUÊN ĐI DỄ DÀNG VẬY SAO? HẢ?". Nó chỉ muốn hét vào mặt Hyomin cho hã hê. Nhưng người ta không nhớ đến, nó cũng không muốn làm mặt dày đi nhắc lại.
- Thật là chị chỉ nhớ bao nhiêu đó?
Hyomin gật đầu
- Còn chuyện gì nữa sao?
- Không . Đi ra ăn sáng.
Mang ấm ức nuốt vào trong, nó mang thức ăn dọn ra bàn, Hyomin thở phào nhẹ nhõm một bụng vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Nhìn ly trà gừng trên bàn ,miệng cô vẻ lên một đường cong quyến rủ, Jiyeon nhớ lại cả tuần nay trừ đi ra ngoài mua đồ ăn còn lại thời gian Hyomin đều ở nhà " Chị ta không thấy nhàm chán sao?" .
- Chị, hôm nay là chủ nhật chị có muốn đi ra ngoài chơi không?
Hyomin nghe Jiyeon nói vậy, ngước lên nhìn nó
- Em thích tôi đúng không?
Jiyeon đang ăn cũng muốn phun ra, nói lớn
- CHỊ NÓI NHẢM GÌ VẬY?
Hyomin buông đủa trên tay xuống ra vẻ triết lý
- Pha trà giải rượu cho tôi uống, còn muốn hẹn hò với tôi, vậy không thích tôi thì là gì?
Đập đôi đủa mạnh xuống bàn, Jiyeon cáu gắt

- KHÔNG ĐI ĐÂU HẾT, Ở NHÀ ĐI

Hyomin làm mặt ngố nhìn nó

- Tôi giỡn thôi mà, tôi muốn đi chơi,chở tôi đi nha.. nhaaaaa..

Nếu không có cô ở đây chắc nó đã lăn dài ra sàn để cười rồi.Nhìn gương mặt ngố tàu ,nó cố nén cười hỏi cô

- Chị muốn đi đâu?

- Tôi muốn đi khu vui chơi

- Trẻ con

................................

Hiện tại cô và nó đang đứng trong khu vui chơi, cô hứng khởi chỉ tay vào tàu siêu tốc

- Em và tôi chơi cái đó nhé.

- Tôi...

Jiyeon nhìn tàu chạy như rồng bay, chỉ nhìn thôi là nó đã muốn nôn rồi huống hồ là ngồi trên đó. Hyomin như nhìn ra được nổi sợ của nó lấy tay che miệng đang cười

- Sao? em đang rất sợ ?

Nhìn gương mặt như đang thách thức của cô , nó hất mặt lên

- Sợ gì chứ? tôi rất thích chơi trò này.

- Rất tốt, đi thôi.

Thật vậy , giờ đây cô và nó đã có mặt trong nhà vệ sinh, toàn bộ điểm tâm sáng nay đều bị Jiyeon ói hết ra bồn cầu, Hyomin đứng phía sau đưa khăn giấy cho nó, vuốt vuốt lưng nó. Rửa mặt sạch sẽ bước ra , Hyomin áy náy  nhìn nó

Ho vài tiếng nữa, nó quay qua nhìn cô

- Sao lại không ổn, Chỉ là lâu rồi không chơi nên không quen cho lắm.

Hyomin cười cười " đứa trẻ cứng đầu , sợ thì cứ nói sợ đi "

- Tới lượt em chọn trò chơi

Nó làm mặt nghiêm trọng

- Tôi chơi những trò trên cao và rất nguy hiểm, chị đảm bảo sức khỏe không đó?

- Tôi chơi được mà

- Tốt

.....

Chiếc vòng quay lớn của khu trò chơi cứ quay đều chậm chậm, gồm 20 khung nhỏ , mỗi khung dành cho 2 người ngồi, trong một khung nào đó có 2 người trong trạng thái đối nghịch nhau, một người thì thích thú nhìn xung quanh còn một người ngồi dựa vào băng ghế ngáp lên ngáp xuống, Hyomin mắt mở mắt nhắm hỏi Jiyeon

- Em thường chơi trò này lắm sao?

Jiyeon chỉ xuống phía dưới

- Đúng vậy.những lúc buồn chán tôi thường chơi trò này, ngồi một mình ngắm cảnh vật và người, xe tấp nập ở Seoul, hít thở bầu không khí trong lành qua cửa sổ, thật dễ chịu

Hyomin nhìn vào nửa gương mặt nó , chăm chú nghe nó nói, ở góc độ như vậy nó trở nên trưởng thành một cách lạ thường, mũi cao thẳng, cằm thon gọn , làn da trắng nõn, nó quả nhiên là một thiên thần, nghiêng người hôn lên má nó, Jiyeon cảm giác môi ai đó vừa chạm vào mặt mình, quay qua nhìn cô 

- Chị làm gì vậy?

Hyomin hôn thêm một cái vào má bên kia sau đó trả lời

- Tự nhiên lại thích hôn em

- Chị...

Mặt nó đỏ lên quay qua ngoài cửa sổ, Cô dựa người vào vai nó

- Kể cho tôi nghe về em đi, về gia đình em..

- Tôi là Park Jiyeon, 22 tuổi , từ năm tôi 10 tuổi mẹ tôi ngoại tình, ba tôi vì nóng giận nên rượu chè be bét ngày nào về cũng đánh đập tôi , la mắng tôi, rồi ba, mẹ tôi ly hôn nhau, ba tôi qua Pháp lập gia đình mới và định cư luôn bên đó, họ bỏ tôi vào cô nhi viện , cho tới khi tôi 16 tuổi mới quyết định rời khỏi cô nhi viện..

Hyomin nhìn nó trong khi nó vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt nó sớm đã phủ một tầng sương

- Từ đó tôi biết thế nào là sống ở đời, thế nào là bị châm chọc, thế nào là bị ức hiếp.Tôi vùi đầu vào sạch vở, cố gắng học thật tốt để có được như ngày hôm nay

Lấy tay lau đi những giọt nước mắt của nó, cô cười nhạt bản thân mình, từ nhỏ đã ăn no mặt đẹp, không làm việc gì nặng nhọc, Lớn lên được ba lo vào trường đại học lớn nhất thành phố, nhưng càng ngày cô càng trở nên hư hỏng, thiết nghĩ mình sinh ra để làm cái gì?

- Còn chị, kể về người chồng tương lai của chị đi?

- Anh ta là Kim Joon , con trai duy nhất của tập đoàn kim gia, anh ta và tôi quen nhau đã 2 năm , anh ta quan tâm , thương yêu và chiều chuộng tôi mọi thứ..

- Vậy tại sao chị lại không muốn lấy anh ta?

Hyomin ngồi thẳng dậy nhìn sâu vào mắt Jiyeon

- Tôi... thích con gái

- ...

Jiyeon không nói gì cứ như vậy nhìn cô.

- Em không bất ngờ sao?

- Không

Nghe câu phủ định của Jiyeon trong tim cô len lỏi một tia hy vọng nhỏ nhoi

- Em..

- Tôi thích con trai.

Sau câu nói đó của Jiyeon mọi thứ chìm vào im lặng, họ chỉ nhìn nhau cho đến khi vòng quay dừng lại, ngồi xuống băng ghế đá, nó đứng lên 

- Tôi đi mua kem cho chị .

Hyomin nhìn theo bóng lưng nó nhếch môi cười " Tại sao lại mong em ấy thích mình chứ? Em ấy không giống mình, em ấy thích con trai, mình không có quyền hi vọng tình yêu từ em ấy khi ngay cả chính mình còn không quyết định được tương lai của mình thì dựa vào đâu để bảo vệ tình yêu của em ấy đây? ".Như thế này cũng tốt. Trong tim chợt nhói lên , loại đau khổ ngày xưa lại ùa về , cái ngày mà người đó phản bội cô. 

" 3 tuần nữa.. trôi qua chậm thôi.. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC