[ Fic YunJae ] Need...?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
anh. Anh thực sự không hề nghĩ đến YoungWoong một phút giât nào, nhưng anh không nghĩ đến cậu. Đầu anh đặc lại, rối bời. Quả đúng là lúc đầu anh cũng nghĩ sẽ để Jae thay thế. Nhưng bây giờ, đó có thật là điều anh muốn?

……………

   Ngày thứ hai. Cậu.

   Đã hai ngày rồi, vậy mà cậu vẫn chưa hết bàng hoàng và sững sờ. Cậu biết là anh yêu người tên YoungWoong rất sâu nặng, nhưng cậu không thể ngờ rằng, cậu và YoungWoong giống nhau đến thế. Cậu còn không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy hình YoungWoong cười tươi tắn bên anh trong bức hình sâu trong ví anh. Trong phòng anh cũng có rất nhiều hình của YoungWoong, nhưng cậu thực sự lấy làm khó hiểu khi chưa bao giờ để ý đến chúng. YoungWoong giống cậu, hoặc là cậu giống YoungWoong. Cậu thấy đau.

……………

   Ngày thứ ba. Anh.

   Anh dành cả ngày để ngủ. Anh cố chợp mắt, nhưng những giấc mơ từ quá khứ cứ ùa về khiến anh không tài nào ngủ nổi. Và anh đi chơi với một đám bạn ở một vũ trường nào đấy, kiếm một cô gái lạ mặt nào đấy. Bỗng dưng, anh thấy mọi việc hoàn toàn bình thường như chưa hề có chuyện xảy ra, khi chưa có cậu, chưa có cả YoungWoong. Anh có một chút băn khoăn cậu có nhớ anh hay không, cậu có vui không, hay cậu buồn. Nhưng cậu ta chỉ là người thay thế! Có nhớ anh hay không đâu quan trọng gì. Anh chỉ nhớ đến cậu, một chút thôi.

……………

   Ngày thứ tư. Cậu.

   Đến hôm nay, cậu không thấy buồn nhiều, điều đó làm cậu thấy lạ. Cậu vẫn hạnh phúc vì cậu không bị bỏ rơi một mình. Người bố yêu quý đã dạy cậu cách mạnh mẽ như thế và luôn ở bên cạnh động viên, an ủi cậu. Bốn ngày rồi, mọi thứ vẫn bình thường thôi. Vẫn không có sự quan tâm đặc biệt nào từ anh, không nói chuyện với anh. Bình thương cả mà. Mọi khi vẫn vậy. Chỉ là, cậu không được nhìn thấy anh.

……………

   Ngày thứ năm. Anh

   Anh vẫn lang thang, tụ tập, chơi bời phá hoại với một nhóm bạn nào đó mới quen. Đương nhiên là chẳng có gì thay đổi cả. Nhưng anh cảm thấy cuộc sống của mình đang thiếu vắng một cái gì đó. Có lẽ là tiếng cậu gọi dậy buổi sáng, cậu chúc buổi sáng tốt lành và ăn sáng cùng anh, cùng với mái tóc rối tung trong gió và tuyết đợi anh về. Lúc đó cậu thật đẹp và đáng yêu như một thiên thần.

……………

   Ngày thứ sáu. Cậu.

   Bình thường giờ này cậu đang làm gì? Chắc là đang quét dọn nhà. Hoặc đi chợ. Hoặc là nấu ăn. Giờ này anh đang làm gì? Chắc là đi làm. Không biết anh có uống rượu không. Biết đâu anh không về nhà? Cậu lo lắm. Cậu thấy thật trống vắng, chán chường. Cậu muốn làm một việc gì đó, cho anh. Cậu muốn nhìn thấy anh.

……………

   Ngày thứ bảy. Anh.

   Trống rỗng. Đó là tâm trạng của anh lúc này. Anh không còn cảm giác gì với mọi vật xung quanh. Anh không suy nghĩ gì cả. Anh không nhớ gì cả. Anh không ăn. Anh không ngủ. Anh chỉ nằm trên ghế Sofa nơi cậu đã từng nằm, nhìn lên con nhện đang giăng lưới trên trần nhà. Anh cô đơn và thật sự cần ai đó ở bên.

……………

   Ngày thứ tám. Cậu.

   Hôm nay, cậu đi công viên lần trước hai người đã tới. Những kỉ niệm mới thôi mà cứ như đã xa lắm tràn về làm tim cậu chợt nhói. Cậu lang thang qua con phố lần đầu gặp anh gục ngã. Cậu đi đến Cafe Mèo, ngang qua quán mì ven đương. Kỉ niệm của cậu và anh chỉ có thế. Nhưng chắc anh và YoungWoong đã đi nhiều nơi lắm. Người ta tay trong tay bước đi cười đùa vui vẻ. Người ta chở nhau trên xe đạp. Thật hạnh phúc! Tuyết vẫn đang rơi không ngừng. Cũng như cậu không ngừng, không ngừng nhớ anh.

……………

   Ngày thứ chín. Anh.

   Anh không thể chịu đựng được nữa! Anh không thể chờ được nữa! Anh nhớ cậu da diết. Anh nhớ nụ cười rạng rỡ của cậu, nhớ đôi bàn tay ấm áp, nhớ khuôn mặt thiên thần của cậu. Anh nhớ mùi hương trên người cậu, nhớ hình ảnh cậu, nhớ đêm hôm ấy. Anh nhớ những món ăn của cậu, nhớ giọng nói của cậu. Nhiều lắm. Nõi nhớ của anh rối bời. Anh thấy đau vì đã làm tổn thương cậu. Anh không thể đối diện với sự thật rằng anh đã mất cậu, mất cậu mãi mãi. Anh điên lên vì giờ anh đã biết một điều chắc chắn trong tim anh: Anh yêu cậu, yêu cậu nhiều lắm.

……………

   Ngày thứ mười. Cậu.

   Cậu thấy lạnh lẽo và cô đơn. Cậu nhớ anh. Cậu muốn gặp anh! Cậu biết, dù anh có làm gì khiến cậu buồn, cậu đau, những chuyện ngỡ như không thể tin được, thì cậu vẫn luôn quan tâm và yêu anh rất nhiều. Dẫu anh và cậu không thể đi chung một con đường, cậu vẫn luôn chúc anh hạnh phúc. Cậu chỉ là một kẻ thay thế, không có tư cách chúc anh hạnh phúc. Cậu chẳng là gì với anh. Nhưng cậu yêu anh. Tình yêu ấy khiến cậu đau đớn. Nước mắt cậu cứ thế lặng lẽ, chảy trôi theo kẽ hở của trái tim…

            - Appa… Con…

……………

   Ngày thứ mười. Anh.

   Anh yêu cậu, và anh không thể sống thiếu cậu được. Dù hai người mới chỉ quen nhau, dù cậu có là người thế chỗ cho YoungWoong, cậu cũng đã chiếm một vị trí quá quan trọng trong trái tim anh rồi. Một lời xin lỗi anh chẳng bao giờ dám nói, bởi anh biết xin lỗi chẳng bao giờ là đủ. Anh muốn cười, để cậu vui. Anh muốn cười để dấu đi những giọt nước mắt cho riêng mình. Nhưng anh không thể cứ ở mãi một chỗ như thế này. Cứ thế rồi anh sẽ mất cậu thật mất! “Em và người ấy, anh yêu ai?”    

   Anh đã quên YoungWoong.

   Quên… nghĩa là đã từng nhớ.

                                                            *          *          *

   Anh điên cuồng chạy đi dưới màn mưa tuyết. Mọi việc đã quá sức chịu đựng của anh. Anh phải gặp cậu! Nhất định! Anh phải nói với cậu câu trả lời của anh.

   Anh chạy đến Cafe Mèo. Chiếc piano tĩnh lặng hôm nay được một người con gái đánh thức bằng một bản giao hưởng nhẹ nhàng. Chỗ ngồi của cậu giờ là người yêu của cô gái đang chăm chú theo dõi cô. Không có cậu.

   Anh chạy đến công viên. Dưới trời mưa tuyết, chẳng có ai ở đó.

   Anh mệt mỏi trước những cuộc tìm kiếm vô định. Nhưng anh sẽ không từ bỏ. Anh phải gặp được cậu.

   Anh dừng lại trước cổng ngôi nhà trắng. Lấy hết sức can đảm, anh bấm chuông.

            - Ai vậy?

            - Dạ… cháu là Yunho… Người yêu của JaeJoong…

            - Cậu về đi, về nhà ngay đi!

            - Không… Không được! Bác! Cháu phải gặp JaeJoong! Xin bác!

            - Tôi đã bảo cậu rồi! Về nhà đi. Thằng bé không ở đây.

            *          *          *

   Anh lê bước trên con đường dài. Chiếc áo khoác ướt sũng khiến anh lạnh buốt. Lạnh thấu tâm can.

   Và khi anh nhìn thấy vóc dáng bé nhỏ dưới ánh đèn vàng, giọt nước mắt lăn trên má anh đóng băng lại, rơi xuống nền tuyết. Cậu đứng đó, ánh mắt hướng về cửa gỗ nhưng lại nhìn vào vô định.

   Anh chạy xô tới, chân dính vào nhau. Anh muốn ôm lấy cậu để vơi đi cái lạnh. Nhưng khi cậu ngước đôi mắt hoe đỏ lên nhìn anh, anh ngừng lại. Anh sợ...mình sẽ làm cậu đau.

            - Yun ah… - Cậu lấy hai bàn tay che miệng, nước mắt lã chã rơi. – em…

   Anh bước đến, nâng khuôn mặt cậu lên và lau đi những giọt nước mắt bằng đôi bàn tay lạnh giá dịu dàng.

            - Nhóc à, em biết không… Anh không để ý, tự bao giờ, lỗ hổng trong trái tim anh đã được lấp đầy. Nhờ em đấy… Nhưng em lại xé toạc vết thương mới lên da non ấy… Anh đau lắm. Anh biết anh cũng làm em đau, anh biết…

            - …

            - … Vì anh đã không ngừng làm tổn thương em… Anh xin lỗi…

            - …

            - nhưng nếu ta được trở lại bên nhau, chắc chắn anh sẽ không để mất em một cách vụng dại thêm lần nào nữa. Anh đã biết giá trị thực sự của một điều gì đó, khi anh vô tình đánh mất nó. Và giờ anh biết một điều mà trước khi mất nhau anh đã không biết: em quan trọng với anh nhiều hơn anh tưởng…

            - …

            - Anh không biết nói gì hơn ngoài 3 từ ‘anh yêu em’. Nó có vẻ dư thừa và hoa mĩ phải không em? Nhưng đó là những điều chân thành nhất mãi mãi anh giành cho em. Anh yêu em nhiều lắm.

            - … Em chưa bao giờ hết yêu anh. – Cậu cầm lấy đôi bàn tay anh, áp nó lên má mình, để nó lau đi những hàng nước mắt. – Bây giờ em mới biết, lời nói đôi khi nói ra thật đễ, nhưng lòng dứt khoát mới khó. Và nhiều khi, người ta chia tay để lại yêu nhau.

 End chap 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yunjae
Ẩn QC