Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn tử duy nhất vô cớ bị tôi đánh vỡ đầu, hình như lão Tứ rất tức giận. Trong buổi họp gia tộc, ông ấy không ngừng hậm hực với mọi quyết sách được đưa ra.Tôi không lạ gì tính cách thù dai nhỏ mọn của gia đình ông ấy, bất quá ông ấy có “lòng” nhưng không đủ quyền, cho dù phản đối thì quyết định vẫn nằm ở chỗ gia đình tôi.

“ Tiểu Đằng, em lại lên cơn rồi đem Lôi ra đánh à.”

Giữa giờ break cuộc họp, Thương Liệt đưa tôi một chai nước, lên tiếng.

Chỉ cần khoát lên người bộ tây trang nghiêm chỉnh, Thương Liệt sẽ biến từ tên đầu đường xó chợ thành gã đàn ông vô cùng bản lĩnh.

Tôi xoay đầu lại, không trả lời thẳng câu được hỏi “ Liệt nhi, em hỏi anh một câu được không.” 

Thương Liệt ngẩn người nhìn tôi, rồi lại cười vô cùng sủng nịnh “ được rồi, hỏi đi, một trăm câu anh cũng trả lời.”

Tôi mím môi “ Anh...nếu....anh đột nhiên muốn hôn...hơn nữa còn làm nhiều chuyện khác với một người...là có ý gì vậy……? ”

Thương Liệt hơi sững sờ, một lúc sau mới thốt lên “ Rõ ràng là thích rồi, mà đừng bảo em LẠI đang thích ai à.”

LẠI, là sao đây. Tôi lắc đầu, rồi lại gật, không đúng, phải lắc mới đúng.Tôi cuống lên “ Anh dẹp cái lịch sử tình trường vớ vẩn của em sang một bên được không, lần này là nghiêm túc ấy.” 

Lịch sử tình trường, thật ra cũng không phải thứ gì to tát lắm. Chẳng qua lúc ở nước ngoài, tôi có hơi.., a hèm, tạm gọi là đào hoa chút thôi.Bất quá với mấy tên nam nhân đó, xa nhất chỉ dừng lại ở hôn môi, hơn nữa đều là bọn chúng thèm tôi đến nhỏ dãi, chẳng có kẻ nào khiến tôi hồn xiu phách lạc như Lâm Nhược Băng cả, tại sao lại là Lâm Nhược Băng chứ.

“ Có, anh đang thích một người….hơn nữa là người không thể thích.” Đột nhiên Thương Liệt nghiêm túc, ánh mắt như muốn xoáy sâu vào người tôi.

“ Hả..” Tôi kinh ngạc nhìn Thương Liệt, chẳng lẽ anh ấy cũng đang thích một nam nhân à, không được, họ Thương nhà tôi không thể đoạn tự như vậy được. “ Đừng bảo em anh đang thích con trai á.”

Thực ra lúc hỏi câu đó, lòng tôi đã quyết.Nếu cần phải hy sinh hạnh phúc của một trong hai đứa, tôi nguyện người đó sẽ là Thương Liệt, phải là Thương Liệt, chắc chắn là Thương Liệt.

“ Em đang nghĩ gì vậy, anh trai em là chuẩn men đấy.” Thương Liệt trợn mắt, nghiến răng với tôi.

Chuẩn men, phi, em không chuẩn girl chắc. Vậy mà đang….

“ Liệt à, em hỏi nhá, nếu em thực sự….thích….con….gái, anh sẽ phản ứng thế nào.”

“ Bốp.” Thương Liệt hoảng hồn đến nỗi làm rơi luôn ly café xuống đất. Anh giai yêu dấu, có cần kinh ngạc vậy không.

“ Liệt thì không sau, nhưng em chỉ cần tưởng tượng thế này, vào một ngày đẹp trời, bố mẹ em chợt phát hiện cô con gái dễ thương xinh đẹp dịu dàng của họ dắt về một nữ nhân, sau đó thốt lên “ Mama, Daddy, I wanna marry this girl” thì mọi chuyện sẽ thế nào. Yên tâm, họ không giết em đâu, cùng lắm là đánh cho tàn phế, nhưng em cũng không sống qua ngày được, nước miếng của gia tộc họ Thương nhất định sẽ khiến em chết chìm.” 

Từ phía sau vọng lên một giọng nói cỡm cợt.Là tên khốn Thương Lôi, hắn còn dám vác mặt đến gặp tôi à.

Thương Lôi vừa nói vừa lấy khăn giấy lau vết café đổ lên tay Liệt. Trên môi hắn còn nở nụ cười vô cùng ma mị kỳ quái, tên này có cần quái đản giống Lâm Nhược Băng vậy không.

“ Lớn đến từng tuổi này lại để đổ café, anh là đứa ngốc à.”Giọng THương Lôi có vẻ chất vấn,còn anh trai tôi lại ngẩn ngơ như muốn sa ngã vào hắn. Là ai vừa khẳng định với tôi chuẩn men vậy, đối với anh em họ còn chảy nước ra như thế.

“Đó là chuyện của anh tôi, không phải anh cũng không cẩn thận để ngã lỗ đầu sao.” Tôi mỉa mai với Thương Lôi.

Tôi tưởng Thương Lôi sẽ tức giận mà xông vào ăn thua đủ, nhưng hắn chỉ liếc tôi, còn cười vô cùng thương hại “ tiểu Đằng của chúng ta, thiệt là đứa ngốc, đứa ngốc mà……”

Đi được vài bước, hắn đột nhiên ngoái đầu lại, nháy mắt với tôi “ Nếu gặp, nhớ nhắc Băng Băng gửi tiền viện phí đầy đủ cho tôi,”

Vừa đến bệnh viện, định tìm Trí Hiền hỏi thăm tình hình thì điện thoại đổ chuông, trên màn hình chỉ hiện ba chữ mà tôi đã thấy nặng như đá.

“ Đến tầng 7.” Lâm Nhược Băng vô cùng kiệm lời, vô cùng ngắn gọn. 

“ Supprise.” Trong phòng không chỉ có mình Lâm Nhược Băng, Nạp Lan Nhược và Thế Huân cũng ở đó, nhìn thấy tôi, Nạp Lan tỷ tỷ liền bắn pháo giấy hù.

“ Thương Vũ Đằng, bây giờ tôi mới biết em là một mỏ vàng di động.” Hiếu Mẫn vừa quăng cây pháo sang một bên liền đưa tay véo má tôi, hăng hái lên tiếng.

“ Nhược….Băng……chị được phục chức rồi à.” Đối diện với Lâm Nhược Băng, tôi đột nhiên luống cuống. 

“ Ừ, nhờ phước của THương gia nhà cô.” 

Ặc.Từ hôm đó đến nay tôi đã can thiệp đến chuyện gì đâu, nếu là THương Lôi càng không có khả năng hơn. Không lẽ gia đình tôi còn có kẻ khác âm thầm giúp Nhược Băng à.

Thế Huân đưa tôi một ly rượu vang “ Thương tiểu thư, kẻ bần hàn này kính ngài một ly.”

“…..”

Mấy người có cần làm lố như vậy không.

“ Không đùa nữa, Thương Vũ Đằng, tôi cần em lấy tư cách Thương gia giúp một chuyện.” Lâm ma nữ nói đầy tự tin, cứ y như rằng cô ta chỉ cần lên tiếng tôi sẽ tự động chạy theo. Nhưng nếu Lâm ma nữ biết dùng mỹ nhân kế, căn bản..tôi sẽ không kháng cự, cũng không muốn kháng cự.

“ Là chuyện gì vậy.”

“ Chẳng có gì, chẳng qua là viện kiểm sát đang bị thao túng nghiêm trọng, bất quá kẻ đó có thế lực dựa dẫm rất lớn.Tôi muốn để Thế HUân làm tay trong, sau đó moi ra chứng cứ phạm tội của hắn lẫn kẻ đứng sau, có điều mọi người đều biết quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, vì vậy cần phải dựng vở kịch giả khiến cả thành phố đều tin bọn tôi đang bất hòa.” Nạp Lan tỷ tỷ nói.

“ Lúc đầu hai người quá ngốc, chỉ bày trò đánh nhau vừa nhìn đã biết là giả, càng diễn càng giả.” Lâm Nhược Băng khinh bỉ xen vào.

“ Đúng là tự dưng đánh nhau thì có chút giả, đánh ác liệt nữa cũng là giả.” Tôi cũng gật đầu.Nhìn thấy tôi tán thành,hình như Lâm Nhược Băng vừa cười mỉm, nhưng thu lại rất nhanh.

“ Nếu muốn diễn thì diễn thì thế này nhá, lát nữa Thế Huân cho người đến tấn công nhà riêng Nạp Lan Nhược, tẩn càng mạnh tay càng tốt, à mà thôi, đốt luôn cho an toàn, quan trọng phải để lại dấu vết rõ ràng, khiến cảnh sát dễ dàng điều tra. Này, ba người đừng há mỏ nhìn tôi như vậy, nhà có bảo hiểm mà. Tiếp nè, sau đó Nạp Lan Nhược sẽ nộp đơn khởi tố cậu ấy, nhân viên cấp cao viện kiểm sát khởi tố lẫn nhau, dĩ nhiên tên boss Mạc Hiểu đó sẽ chú ý đến vụ này. Tiếp đến Thế Huân mang một số tiền lớn mua chuộc em gái Mạc Hiểu, nhờ bà ấy đánh tiếng với Mạc Hiểu. DĨ nhiên với vụ án sốt dẻo như vậy, Mạc Hiểu sẽ không chịu ra mặt bảo vệ Thế Huân, hơn nữa còn gọi Thế HUân mắng xối xả nhằm tạo danh tiếng..Tiểu Đằng nhiệm vụ của em là lấy danh nghĩa Thương gia bơm một số tiền lớn vào tài khoản giả của Thế Huân. Đợi đến lúc Mạc Hiểu gọi Thế Huân chuẩn bị mắng, cậu ấy liền lôi tài khoản ấy ra làm quà cho Mạc Hiểu. “

Lâm Nhược Băng nói đến đó liền nhấp một ngụm rượu lấy lại hơi, sau đó nói tiếp “ Biết tại sao cần phải lấy danh nghĩa Thương gia chuyển tiền không, vì thế này, Thế Huân đang giúp Thương Gia giải quyết một số vấn đề về việc đưa hối lộ và trốn thuế, nhưng bị Nạp Lan Nhược phản đối, khiến quan hệ giữa hai người bất hòa, Thế HUân bị Hiếu Mẫn nắm được bằng chứng tham ô giúp Thương gia, liền muốn đốt nhà cậu ấy phi tang chứng cứ, nhưng không ngờ bị phát hiện. Mối hời làm ăn với Thương Gia không phải kiếm được tiền trong ngày một ngày hai, đối với kẻ đốn mạc như Mạc Hiểu, nhất định sẽ chấp nhận giúp THế HUân.”

“ Nhược Băng, khi nào em mới có đầu óc như chị vậy” , tôi phục Nhược Băng sát đất luôn rồi, nếu thực sự cô ta muốn hạ tôi, có lẽ ngay cả ngáp tôi cũng không kịp.

“ Thế nào, em chấp nhận chứ.” Nạp Lan Nhược nháy mắt.

“ Khoan đã, Thương Gia trốn thuế và hối lộ từ lúc nào vậy, nếu vụ này sáng tỏ, chẳng phải danh tiếng gia đình em bị tổn hại sao.” Thực ra gia tộc tôi có phạm tội hay không, tôi biết rõ, nhưng trước mặt người ngoài, dĩ nhiên tôi không thể để lộ.

“ Em yên tâm, bọn tôi sẽ đảm bảo không để ảnh hưởng đến gia đình em.” 

“ Còn nữa, về số tiền chuyển cho Thế Huân, tôi sẽ trả lại cho em đầy đủ, chẳng qua bọn tôi cần THương gia ra mặt.” Lâm Nhược Băng ngồi thẳng lên nhìn tôi..

Lúc đó tôi muốn nói cho dù chị có muốn lấy tiền em đến tán gia bại sản cũng được, nhưng với quan hệ giữa chúng tôi hiện tại, tôi lấy tư cách gì để nói câu đó chứ.

“ Theo em đoán, sẽ tốn khá nhiều đấy…chị, đủ khả năng chi trả không.” Tôi nghĩ số tiền đủ để quan chức cao cấp như Mục Hiểu động lòng không thể là con số nhỏ, thậm chí đủ để thâu tóm một phần lớn cổ phần của bệnh viện. Bất quá bây nhiêu đó lại không phải là vấn đề lớn đối với tôi.

“ Tôi đi bán thân để trả.” Lâm Nhược Băng vô cùng nghiêm túc nói.

“ Không được.” Tôi giật nảy lên.

“ Tại sao.” 

“ Em bảo không được là không được.” Chẳng lẽ chị muốn em đập vỡ đầu thêm vài kẻ nữa à.

“ Nếu tôi bán cho em vậy có được không.” 

“ Không, em đã nói là….” Khoan đã, Nhược Băng vừa nói gì ấy nhỡ . Tôi lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt chị ấy, nhưng không tìm ra được manh mối gì trong hai cửa sổ tâm hồn ấy hết.

“ Tôi chỉ đùa, em tưởng thật à .” Đợi tôi ngẩn người một lúc, Nhược Băng mới từ từ phun ra mấy 

chữ bằng giọng điệu vô cùng châm chọc, vô cùng khinh bỉ.”Trình độ ngốc của em cao hơn tôi tưởng tượng rồi đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net