CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng một ngày đã kết thúc, ai ngờ buổi chiều lúc tan sở, Nhược Băng lại có hứng hẹn tôi ra ngoài. Tôi đứng đợi chị ấy ở trạm xe bus trước cổng bệnh viện, đang lần thần suy nghĩ thì nghe tiếng ô tô lao tới.Tôi theo phản xạ có điều kiện nhảy sang một bên.Một chiếc Hammer hạng nặng đứng ngay trước chỗ tôi đang đứng. Tôi đứng trân trân nhìn lớp kín đen từ từ hạ xuống, bên trong là một người đàn ông ngoại quốc khoảng năm mươi tuổi, điệu bộ vô cùng độc tài.

“Are you gonna kill me?” tôi điên lên, nếu thân thủ không nhanh nhạy, không chừng tôi đã bẹp dúm dưới thân xe .

Ông ta bước một bước, tiến đến trước mặt tôi “ Cô là Thương Vũ Đằng à ? “

Tôi trợn mắt, sao ông ấy biết tên tôi nhỉ. Có khi nào là kẻ thù cửa Thương gia đang muốn ám sát tôi không.

Tôi còn đang suy nghĩ, từ ngã rẽ một chiếc Ferrari đỏ rực vô cùng chói mắt lướt ngang như một cơn gió sợt qua người tôi.

Dáng người này, rất quen, là Nhược Băng. Chị ấy vừa xuống xe liền đến cạnh chỗ tôi đang đứng.Điệu bộ cuống quýt , gương mặt tái xanh lại, ánh mắt có chút hoảng sợ.Không biết có kẻ ngoài hành tinh nào lại có khả năng biến Lâm Nhược Băng xinh đẹp vô hạn và thủ đoạn cũng vô biên trở nên như vậy nữa.

Người đàn ông nhìn thấy Nhược Băng bước khỏi xe cũng lao tới, sau đó rất tự nhiên, ôm chầm lấy chị ấy.

Tôi đứng bên cạnh từ từ há miệng nhìn một màng này, khỏi nói cũng biết tôi đang kinh ngạc đến mức nào.Nên nhớ Lâm Nhược Băng mắc bệnh khiết phích rất nặng, cho dù Thế Huân cũng không có khả năng thân cận với chị ấy như vậy.

Hai người vẫn ôm chặt cứng như vậy, còn tôi thì đứng nhìn đến thảm thương. Hai người bọn họ ở giữa, tôi có tư cách gì xen vào đây.

Lâm Nhược Băng bị ôm đến nghẹt thở, nhưng lúc tách ra vẫn cố gắng tươi cười lên tiếng : 
“ Ông ngoại, sau ngoại đến tận đây vậy.”

Hả, ông ngoại. Tôi trố mắt, hô hố, hóa ra vị lão gia này là ông của Lâm Nhược Băng à, đúng rồi nhỉ, ông ấy có tròng mắt màu xanh, giống hệt Lâm Nhược Băng, không lẽ chị ấy là con lai thật à. 

Ông của Nhược Băng căn bản chẳng có chú ý tí tẹo nào đến tôi nữa, toàn bộ tầm mắt đều đặt hết lên người cháu gái bảo bảo của ông ấy “ Nhược Băng, dạo này ta thấy sắc mặt con không được tốt, ta đã kiểm tra tài khoản con, mới rút chưa đến mười triệu, xài tiền ít như vậy, thảo nào con không vui là phải rồi.” 

Ông ta vừa lên tiếng, mặt Lâm Nhược Băng càng tái đen hơn.

“ Ta nói con rồi, buồn thì đừng đi làm nữa, nếu con chán mấy sòng bạc ở Macau hay LA thì đến Đức đua xe đi hay Hawai tiệc tùng đi.” 

Cả Lâm Nhược Băng và tôi đều run rẩy đến không nói nên lời.
Ông ấy lại nói tiếp “ Hay ta mua cho con một hòn đảo, sau đó thuê thêm vài gã cơ bắp, nếu con không thích đàn ông có thể chuyển sang phụ nữ bốc lửa cũng được, chăm chỉ ở đó nghỉ ngơi, sẵn tiện tiêu thêm ít tiền đi.” 

Tôi bị ông cháu nhà này dọa đến choáng váng rồi, lần đầu tiên tôi thấy một trưởng bối suốt ngày lo sợ cháu mình không loạn. Chẳng trách tính cách Lâm Nhược Băng khủng bố như vậy, căn bản là đứa trẻ được chiều đến hư mà.

Lâm Nhược Băng cũng bị một phen phát hoảng, nửa ngày sao mới lên tiếng “ Ngoại, chẳng phải chúng ta hẹn nhau ăn cơm à, con bảo đầu bếp chuẩn bị rồi.” 

Hẹn nhau ăn cơm, không phải chị ấy hẹn tôi rồi à.Tôi do dự hỏi lại “ Chị có hẹn với ông, vậy em về đây.”

Ai ngờ Lâm Nhược Băng trừng mắt kéo tay tôi “ em có nghĩa khí chút đi, chẳng lẽ muốn tôi chết một mình à.” 

Nhược Băng, chị có thấy ai ăn cơm với trưởng bối mà chết chưa.



Đi được khoảng nữa tiếng, chúng tôi rẽ vào khu Wagon Island, hơ hơ, nhà Lâm Nhược Băng nằm ở khu số 77, còn tôi ở khu 12, nói cách nào đó, chúng tôi cũng được gọi là hàng xóm. Nếu sớm biết chuyện này, tôi đã siêng năng chăm chỉ trở về nhà hơn rồi.

Đứng đón chúng tôi là một người đàn ông khá già, trên mặt mang một vẻ phúc hậu hiền từ. Mỗi khu ở Wagon đều rất rộng, chỉ có giới cực giàu mới có thể mua nổi đất ở nơi này. Biệt thư của Lâm Nhược Băng nằm sâu hẳn bên trong, khiến tôi phải xuống xe đi bộ một đoạn khá xa. Lâm Nhược Băng đi phía trước bồi cùng ông ngoại, còn tôi trở thành người thừa, lủi thủi làm bạn ở tuốt đằng sau với lão quản gia.

“ Nhược Băng, chị ấy con lai à.” Trên đường đi, tôi giả vờ vui miệng hỏi người quản gia. Nếu không hỏi chắc tôi còn thắc mắc đến tận nữa đêm mất.

Ông ấy quay lại nhìn tôi “ Ừ, ông ngoại tiểu thư là người Đức, còn lão phu nhân là người Đubai” 
Ặc, con lai ba nước luôn à, Nhược Băng lại đẹp như vậy, có lẽ là do tinh hoa của các dân tộc đều dồn hết trên người cô ấy rồi. Tôi đột nhiên nổi hứng mỉm cười.

“ Có phải cháu đang cười xuất thân của tiểu thư không.” 

Hả. Không biết tôi nghe nhầm hay ông ấy nói lầm nữa, tôi nghi hoặc hỏi lại.

“ Cháu không biết à, tiểu thư là kết quả của tình một đêm, hai người đó lại không muốn đến với nhau. thiếu phu nhân đã có gia đình ở Mỹ, còn bố tiểu thư là Lâm viện trưởng cũng đã kết hôn với Mạc gia rồi.” 

Tôi sững người, tình một đêm. Nói cách khác chẳng phải Nhược Băng là đứa trẻ không có gia đình à.Ban đầu tôi cho rằng cô ấy là quái vật, tiếp đến là yêu nữ, dạo gần đây mới được hóa kiếp làm người, bùm một cái lại trở thành đứa trẻ thiếu thốn tình thương .Sao cô ấy có thể biến hình còn nhanh hơn siêu nhân vậy.

Nhà của Lâm Nhược Băng thực ra không lớn lắm, nhưng có kiến trúc vô cùng độc đáo, tổng thể gồm nhiều căn biệt thự nhỏ ghép lại, căn nhà lớn phía chính diện được xây theo kiến trúc phương Tây cổ điển, mang một màu trắng tinh khôi thuần khiết, còn bên cạnh là những tiểu thư quán theo kiểu Nhật Bản vô cùng tinh tế vào tao nhã, được ôm lấy bởi một dòng suối trong vắt chảy dọc xung quanh. Cả hai phong cách như giao hòa với nhau, tạo nên vẻ cổ kính huyền bí, lại có phầm âm trầm tĩnh lặng.

Trong lúc tôi đang bần thần giữa không gian yên bình ấy, đột nhiên chuông điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ.

“ Thế Huân, có chuyện gì vậy.” 

Giọng Thế Huân vô cùng gấp gáp “ Tiểu Đằng, Nạp Lan Nhược bị bắt cóc rồi.” 

Ắc, sao đột nhiên lại bị bắt cóc, tôi ngẩng đầu nhìn bóng lưng tao nhã của Nhược Băng, hình như chị ấy vẫn chưa biết chuyện này “ Anh chưa nói Nhược Băng à.”

“ Không, tiểu Đằng…anh xin lỗi….nhưng anh đoán là người của Thương gia gây ra.” 
Thương gia, tôi vắt óc suy nghĩ lời Thế Huân vừa nói.Không phải vô duyên vô cớ anh ấy lại đổ tội lên gia đình tôi, hơn nữa Thương gia lớn như vậy, chỉ tính riêng Tông gia đã có vài chục người, lại còn Phân gia, một trong số đó có thù oán với Nạp Lan tỷ tỷ cũng không quá lạ.

“ Sau anh biết vậy.” 

“ Lúc nãy có người gửi thư vào văn phòng của Nhược Băng, thư ký của cậu ấy nhờ anh tiện tay chuyển giúp. Nhược Băng bảo anh mở ra xem dùm cậu ấy, em biết bên trong là gì không, là bức ảnh Nạp Lan Nhược bị nhốt, anh để ý căn phòng đó có mật hiệu của Thương gia. Bên trong còn lá thư yêu cầu đem Nhược Băng chuộc người nữa.” 

Thì ra kẻ đó muốn nhắm đến Nhược Băng à “ Thế HUân, anh báo với Nhược Băng chưa.”
“ Anh gửi mail cho cậu ấy rồi.”

Đệt, tôi lập tức gập máy. Phải mắng Thế Huân ngốc hay quá ngốc đây, Chẳng lẽ anh ấy không rõ tính tình Nhược Băng à, có kẻ dám đụng đến người bên cạnh chị ấy, Lâm Nhược Băng nhất định sẽ đem kẻ đó ra lăng trì, tự mình nộp mạng như vậy không phải đúng ý bọn bắt cóc rồi à. Hướng giải quyết tốt nhất vẫn là giấu đến khi nào giấu được mới thôi. Tôi liền chạy vào căn biệt thự lớn trong nhà, hy vọng Nhược Băng chưa check mail.

Theo lời quản gia, tôi đến tầng hai cuối góc căn biệt thự, bên trái là cánh cửa gỗ lớn.May quá, cửa phòng không khóa, tôi lập tức đá cửa xông vào.

Nhược Băng, ngàn vạn lần đừng check mail.

“ Tiểu Đằng.” Tôi vừa đặt chân vào cửa, Lâm Nhược Băng liền trừng mắt, một chiếc gối bay về phía tôi.

Tôi loạng choạng ôm lấy chiếc gối bigsize ngồi dậy, sau đó thì…..cứng đờ.
Sao không ai nói tôi chị ấy đang thay đồ vậy.

Lâm Nhược Băng đang mặt một bộ nội y đen vô cùng khiêu gợi. Làn da gợi cảm bại lộ ra trước mắt, đôi chân thon dài trắng nõn, phía trên là tam giác huyền bí được che chắn bởi một lớp vải mỏng manh.

Dù dục vọng của tôi đã bị kích thích lên đến cực hạn, nhưng tôi vẫn phải kiềm chế “ Xin..xin lỗi.”
Lâm Nhược Băng ném cho tôi một cái gối khác “ Em còn dám nhìn à, xoay người lại cho tôi.” 
Tôi ngoan ngoãn nhìn ra phía cửa, nhưng vẫn tranh thủ lên tiếng “ Nhược Băng, chị duyệt mail chưa.”

“ Chưa, sao vậy.” 

Tôi biết mình lỡ lời “ à, à, em chỉ gửi nhầm vài thứ vớ vẩn thôi.” 

“ Tiểu Đằng, em nghĩ tôi ngốc à.” Giọng Nhược Băng bắt đầu chứa sát khí.

Chết tôi rồi, đúng là cái miệng đi trước cái não mà. Tôi định nhấc chân xoay người lại.

“ Khoan đã , tôi chưa mặc đồ xong.” 

Lâu như vậy, chị đình mặc đồ tám lớp hả. Tôi thầm nghĩ, như vẫn ngoan ngoãn đứng im. Nhưng được vài giây, tôi liền cảm thấy lạ. Biết ngay mà, tôi vừa xoay người lại đã thấy Nhược Băng đang cầm Ipad chuẩn bị vào mạng.

Tôi lập tức nhào đến giật lấy Ipad, ai ngờ Lâm Nhược Băng nhanh chân né sang một bên, khiến tôi bị mất đà ngã nhào xuống sàn.

Nhược Băng, chị đâu rồi. Lấy lại tinh thần là tôi liền ngẩng đầu lên, nhưng nhìn bốn phía vẫn không thấy Lâm ma nữ đâu.

“ Tôi lạy em, tôi đang ở dưới người em.” Lâm Nhược Băng lồm cồm đẩy tôi sang một bên, sau đó bò dậy “ Nói, rốt cuộc em định giấu tôi chuyện gì.”

Tôi đảo mắt qua lại. May quá, cái Ipad vỡ màn hình rồi, thật là vỡ đúng lúc. Tôi xoay người dậy, cười xòa “ hì hì, em bảo rồi, có một số thứ không muốn để chị coi mà.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net