CHƯƠNG 13 : RED.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm đó,tôi không ở lại nhà Lâm Nhược Băng.Cơ hội tốt như vậy, nhẽ ra tôi nên lợi dụng để tiếp xúc chị ấy, nhiều lúc nghĩ lại tôi vẫn không hiểu làm quái nào hôm đó có thể chạy về nhà được.Hình như khi yêu, ai cũng đều liêu xiêu, đến nỗi đưa ra những quyết định mà nhiều năm sau lại khiến mình vỗ đầu vì ngu ngốc.

Lâm Nhược Băng trở về bệnh viện liền đối mặt với một mớ công việc chất đống. Còn tôi trở về phòng thực tập với vai trò tiểu hỗn đãng bé bỏng.Quan hệ giữa chúng tôi không tốt, cũng không xấu, chỉ là từ đêm hôm ấy dường như nhạt hẳn đi, nếu có gặp mặt, tôi cũng chỉ nhoẻn miệng cười, sau đó tìm cớ biến mất. Không phải tôi chưa nghĩ đến chuyện trở về châu Âu, nhưng lại bị một thứ gọi là “ luyến tiếc” níu trở về. Nhưng tôi hiểu rõ Lâm Nhược Băng không giống tôi, nếu Nhược Băng biết tôi âm thầm thích chị ấy, không chừng lại cho rằng tôi điên, sau đó lao vào cho tôi một trận quyền sống chết.Chính tôi cũng cho rằng mình đang điên mà. Hơn nữa, số người tốt hơn tôi, tài giỏi hơn tôi theo đổi Nhược Băng rất nhiều, tôi lấy quyền gì để xen vào con đường tương lai dát vàng của chị ấy. 

Nghĩ như vậy, đột nhiên tôi bật cười chua xót, lần đầu tiên tôi biết cảm giác khó chịu với hạnh phúc của người khách là như thế nào.

Vài hôm sau, Mạc Thu Diễm đột nhiên hẹn gặp tôi, tôi chỉ thấy lạ, trong bệnh viện tôi chưa từng gặp bà ta, bà ta lại muốn tìm tôi để làm gì.

Tôi vừa đến phòng chủ tịch của Mạc Thu Diễm, bà ta liến bảo thư ký rót cho tôi một cốc trà “ Cô rất thân với Nhược Băng.” Bà ta tỏ thái độ giống như chỉ tùy miệng hỏi.

“ Cũng không hẳn.” Tôi vô cảm trả lời.Biết tại sao tôi lại không dùng kính ngữ không, vì bà ta không đáng, tôi chỉ khuất phục trước những kẻ tôi không có khả năng với tới được, Lâm Nhược Băng là một trong số đó.

“ Vũ Đằng, cô thấy cái ghế trưởng phòng chuyên môn thế nào.” Bà ta đột nhiên hỏi.

Tôi vội vặn lại “ Trưởng phòng.”

“ Bây giờ cô chọn theo Lâm Nhược Băng, cùng lắm sau này tốt nghiệp chỉ ngồi được ghế phó khoa ngoại, nhưng nếu đứng về phía tôi, tương lai nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Tôi không hiểu Mạc Thu Diễm định nói đến chuyện gì, nhưng nếu có dính đến quan hệ của tôi và Nhược Băng, nhất định bên trong không có gì tốt đẹp rồi. “ Tôi vẫn không hiểu.” Tôi giả vờ ngu ngốc.

“ Cô theo Nhược Băng lâu như vậy chắc cũng biết, con nha đầu đó giữ ghế phó giám đốc điều hành, các đơn hàng thiết bị và thuốc đều do cô ta duyệt, mấy năm qua bệnh viện lỗ không ít tiền, nhất định cô ta đã lén rút ruột không ít trong đó. Mặc dù là quan hệ mẹ con, nhưng đứng trên cương vị người bác sĩ, tôi không thể để cô ấy làm càng như vậy được, Vũ Đằng, cô rất thông minh, nhất định cũng hiểu ý tôi nói gì mà.” 

Xem ra vướng mắt giữa Mạc Thu Diễm với Nhược Băng không đơn giả và mẹ kế con chồng. Bà ta còn muốn đẩy Nhược Băng vào chỗ chết. Căn bản Nhược Băng đã giàu đến đổ vách, cần phải tham ô chút tiền của bệnh viện làm gì. Mạc Thu Diễm không tìm được chứng cứ, nên muốn tôi làm nội gián đây.Cha chả, bà ta cũng biết lựa người thật.

Tôi làm bộ dạng như chuột sa hũ gạo “ Nhưng Nhược Băng cẩn thận như vậy…”

Mặc Thu Diễm tưởng tôi muốn phát tài nhưng còn ngại, lập tức đon đả “ Cô không cần làm gì hết, cuộc họp lần tới chỉ cần lấy được bản sao hợp đồng Nhược Băng ký với Mục thị là được.” 

Tôi hiểu rồi, hóa ra bà ta muốn lợi dụng tổng kết đầu quý lần này ra tay.Không biết Lâm Ứng Khiêm biết được việc vợ mình đang xuống tay đẩy con gái ông ta vào chỗ chết hay không.Nhưng nhớ lại bộ mặt hám tiền lúc gặp Thương Lôi, không chừng ông ấy biết, nhưng lại không muỗn cứu.Chỉ cần nghĩ như vậy, tim tôi đã đau nhói. Cảm giác khó chịu, thương xót cho người mình yêu, đôi lúc còn khó chịu hơn cả những việc đó xảy ra trên người mình.

Lúc trở về phòng thực tập, tôi có đi ngang qua tầng 7, không hiểu trời xui đất khiến thế nào, tôi lại đẩy cửa phòng Lâm Nhược Băng. Nhìn thấy tôi, chị ấy buông tập tài liệu xuống, ngẩng đầu “ Tôi tưởng em tàng hình luôn rồi.”

“ Nhược Băng, nói chuyện một chút được không.”

Lâm Nhược Băng gật đầu, làn da mịn như sứ, đôi môi tựa anh đào.

“ Lúc nãy Mạc..phu, à không Mạc Thu Diễm gọi em.” 

Lâm Nhược Băng ngồi dậy, đứng kế bên cửa sổ, hướng mắt về cảnh quan bên ngoài, chị ấy không lên tiếng, cũng không gật đầu, dường như muốn nghe tiếp.

Tôi luống cuống, không biết có nên nói chuyện vừa nãy không, tôi sợ nói ra, Nhược Băng sẽ đau lòng, vì vậy chỉ biết trơ mắt nhìn lại chị ấy. 

“ Bà ấy muốn em làm nội gián hạ tôi đúng không.” Lâm Nhược Băng thấy tôi im lặng liền nhếch mép.

Tôi gật đầu coi như mặc nhận.Không biết không khí giữa chúng tôi trở nên cứng đờ như vậy từ lúc .

Nhược Băng không nổi giận mà còn quay lại cười, “ Lần này tôi trở về bệnh viện là muốn kéo Mạc Thu Diễm xuống, em biết bà ta đã ăn chặn bao nhiêu tiền đáng lẽ thuộc về người nghèo không,em biết vì bà ta bao nhiêu gia đình phải tán gia bại sản chỉ để giữ lại mạng sống không, em biết bao nhiêu người vô tội chỉ vì bà ta mà phải nhìn con cái chết dần mòn trong đau đớn không.” Lần đầu tiên tôi thấy, nụ cười của Nhược Băng chứa đầy đau đớn và uất hận.

Hơn phân nữa số cổ phần Giang Kinh thuộc chính phủ quản lý, cho dù Lâm Nhược Băng có tài lực vững mạnh đứng sau, cũng không có khả năng động đến Mạc Thu Diễm, có lẽ tôi hiểu tâm trạng bất lực của một người cao ngạo như Nhược Băng lúc này.

Tôi đột nhiên có một dũng khí không giải thích được.Tôi bước đến cạnh Nhược Băng, một tay vòng qua eo chị ấy, một tay giữ lấy tay Nhược Băng, kéo chị ấy tựa sát vào người mình. Ôm một thân hình ma quỷ siêu hoàn mỹ, hơn nữa lại là người con gái tôi thích, nhưng lúc ấy tôi hoàn toàn không có chút dục vọng nào trong lòng.Người ta nói ôm là cách nhanh nhất để kề sát trái tim lại với trái tim, hình như đúng như vậy thật. Tôi để Nhược Băng tựa cả người và ngực rồi, gác đầu lên vai chị ấy, “ Chị đã cố gắng hết sức rồi, yên tâm, về sau còn có em bên cạnh.”

Lâm Nhược Băng không phản đối cái ôm của tôi, nhưng cũng không có ý đáp lại, một tay chị ấy vẫn còn nắm chặt thành nấm đấm “ Từ rất lâu, tôi đã tìm được bằng cớ kéo bà ấy xuống, nhưng đồng nghĩa với việc sẽ đẩy bố tôi vào tù, dù muốn dù không tôi cũng là do ông ấy sinh ra, tôi vẫn mang họ Lâm.” 

Lâm Nhược Băng bắt đầu lạc giọng hẳn đi, chất giọng bất lực này không phải của đại ma đầu tôi vẫn biết. Tôi chưa lên tiếng, Nhược Băng nói tiếp “ Tôi biết bản thân rất ích kỷ, nhưng ích kỷ tới mức vì một người lại đẩy những người khác vào chỗ chết, tôi đúng là một kẻ không ra gì.” 

Tim tôi thắt lại, tình thân là thứ thiêng liêng nhất so với mọi thứ trên đời, nhưng đôi lúc lại khiến người khác giẫy dụa trong đau khổ chỉ vì nó. Tôi dùng đầu cọ cọ vào cổ Nhược Băng, thủ thỉ bên tai chị ấy.

Nhược Băng xoay lưng về phía tôi, tôi không nhìn ra biểu hiện trên mặt chị ấy lúc này, nhưng qua nhịp thở cũng biết được chị ấy đang nén một tiếng thở dài “Lần này nhất định tôi phải gài được Mạc Thu Diễm vào tròng, nhưng sau lưng bà ta có thống đốc Gianh Kinh chống lưng, tiểu Đằng, em là người của Thương gia, tạm thời tránh xa tôi ra đi, dính dáng đến không có lợi với em.” Nhược Băng nói kết hợp với việc gỡ tôi ra khỏi người chị ấy.

Tôi hốt hoảng, vội vàng ngăn động tác người trong lòng lại.Cho dù Thương gia bị ảnh hưởng thì sao chứ, tôi không quan tâm, bảo tôi ôm một đống tiền để rồi vuột mất người mình yêu, như vậy giàu có cũng còn ý nghĩa gì chứ. Lúc bắt đầu thích Nhược Băng, tôi đã đoán trước sẽ có một ngày phải đối diện với gia đình, vậy há cớ gì phải sợ chứ.

Nhược Băng quay đầu lại, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua cũng đủ khuấy lên thứ tình cảm tôi chôn dấu trong tim. Không hổ là Lâm Nhược Băng tôi biết, ngay cả lúc tuyệt vọng gương mặt vẫn quyến rũ như ngọc, ánh mắt đầy tự tin cao ngạo “ Em không cần….”

Lời của chị ấy bị tôi chăn lại bằng một nụ hôn, không bóng bỏng đầy mãnh liệt, cũng không nhẹ nhàng ôn nhu như mấy lời văn vớ vẩn trong ngôn tình.Chỉ là một nụ rất hôn bình thường, nụ hôn theo bản năng, hai khóe môi chạm vào nhau, sau đó nhẹ nhàng ma sát. 

Lâm Nhược Băng định đẩy tôi, nhưng không được, hai tay chị ấy đã bị tôi khóa chặt. 

Hôn xong, tôi lập tức buông ra.

Tim tôi đập thùng thình như đang chơi trống trong ngực, nhưng tôi phát hiện, Lâm Nhược Băng còn ngượng hơn tôi.

Tôi lại không kìm được, một lần nữa kéo tay chị ấy về phía mình, một tay ôm lấy đầu chị ấy, tiếp tục hướng khóe môi căng hồng mềm mại hôn xuống. 

“ Em không sợ tôi giết em à.” Đột nhiên Lâm Nhương Băng lùi lại, lên tiếng.

“ Chết cũng tốt, em sẽ làm một tiểu quỷ ngày ngày theo sát hầu hạ đại ma nữ là chị.” Tôi mặt dày cười, một tay nâng mu bàn tay phải Nhược Băng, nâng niu hôn lấy.

“ Lỡ tôi không muốn bị tiểu quỷ nhà em ám cả đời thì sao.” Lâm Nhược Băng không hề phản ứng lại hành động của tôi, tôi sướng như điên lên.

“ Thì sao chứ, em cứ ám, chị có giỏi thì la lên đi, phòng này cách âm đấy, chị có la khản cổ cũng không ai cứu đâu.” 

Chưa chờ tôi nói xông, Nhược Băng đã đưa tay quấn lấy cổ tôi, ép cả thân hình nóng bỏng vào ngươi tôi, chiếc lưỡi liếm nhẹ lấy phần môi còn vươn những làn tơ mỏng trên mặt.Một cách nhiệt tình, đam mê, tôi siết lấy chị ấy đáp trả lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net