CHƯƠNG 3 : NHÓC CON, VÀO ĐÂY TÔI BẢO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực tình mà nói, đối với tôi việc ra vào nhà xác hay phòng phẫu thuật không hề đáng sợ, phòng bảy tầng bảy mới là nơi rùng rợn nhất của bệnh viện y Giang Kinh, nơi đây ngoại trừ hàn khí lạnh lẽo tỏa ra quanh năm từ người Lâm Nhược Băng còn chất đấy oán khí chồng chất từ những kẻ xui xẻo bị cô ta đuổi cổ.

Lâm Nhược Băng đi trước tôi vài bước, vừa vào phòng liền lủi sau một cánh cửa.So với diện tích tầng 7 thì phòng làm việc của Lâm Nhược Băng không được tính là lớn lắm, tôi nghi ngờ có phải cô ta chiếm dụng cả tầng làm việc sau đó âm thầm xây dựng cả nhà tù và phòng tra tấn.

Nửa tiếng sau, Lâm Nhược Băng thay một bộ trang phục mới, thong thả ra ngoài, mỗi bước đi của cô ta đều lấp lánh hai vầng hào quang sáng chói như vị nữ thần sắc đẹp dạo bước giữa vườn địa đàng.

“ Nhìn cô thật chướng mắt .”

Lâm Nhược Băng vừa lên tiếng, bùm, thần vệ nữ liền biến thành Bạch Cốt Tinh, động tác còn nhanh hơn siêu nhân biến hình.

“Cô biết bộ váy vừa nãy giá bao nhiêu không.” Lâm Nhược Băng không thèm nhìn lấy mặt tôi, còn tôi thì không dám nhìn cô ta. 

“ Lần này…hả…Sao lại là cô, cô đến đây làm gì .” Lâm Ma nữ đột nhiên đứng sựng lại, giọng lạc đi như bị kích động.

.

Lúc tôi ngẩng đầu lên, Bạch cốt tinh đó đang trừng mắt nhìn tôi.

“ Không phải chị gọi tôi đến đây.”

“ Tôi gọi cô làm gì, đuổi việc cô à, ả tiện nhân dám ngáng chân cô làm đổ café lên người tôi đâu.” 

Lâm Nhược Băng tối sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi.Còn tôi thì thì hiểu rồi.

Lúc nãy không phải cô ta cố tình mắng lầm tôi, mà là tôi vô tình hiểu lầm cô ta.

Bạch cốt tinh muốn mắng thực chất là mắng ả tiện nhân ngáng chân tôi, vô tình đổ họa lên người cô ta. Có điều lúc mắng cô ta lại nhìn trân trần vào mặt tôi, khiến mọi người đều hiểu lầm.

“Có chút nhầm lẫn, để em đi gọi cô ta đến .” Gần vua như gần cọp, tốt nhất là tôi chuồn trước.

“ Không cần gọi nữa.” Lâm Nhược Băng đột nhiên sôi máu quát “ ả tiện nhân đó cho tôi tắm café, tôi sẽ cho ả bơi trong nước cống.”

Trả thù tàn ác như vậy, cũng chỉ có những kẻ vô nhân tính như Lâm ma nữ làm được ,nếu có người làm cô ta chảy máu, không chừng Lâm Nhược Băng sẽ lôi kẻ đó ra lăng trì.

“ Còn cô …lúc nãy cô cười, có gì vui lắm à.” Ánh mắt Lâm Nhược Băng bắt đầu tỏa ra sát khí.Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, còn với Lâm Nhược Băng, mắt là họng súng, chỉ cần mở, mùi thuốc súng sẽ tự bay la đà khắp nơi.

“ Dạ..” Tôi cứng họng, tình huống này càng giải thích càng mắc thêm tội, hơn nữa đối mặt với Lâm Nhược Băng, nói nhiều sai nhiều, im lặng là thượng sách.”

Cũng may Lâm Nhược Băng không nổi hứng đại sai khát giới, cô ta chỉ lướt nhẹ nhàng qua tôi, vắt chéo đôi chân người mẫu trên bàn làm việc.

“ Gửi báo cáo cho Thế Huân rồi chứ..” 

“ Vâng ạ.” Tôi đứng thẳng người, ngẩng đầu nghiêm túc như một chiến sĩ.

“ Từ hôm nay cô chuyển sang làm trợ lý cho tôi.”

Ắc…cái quái gì.Không phải trợ lý cho cô ta phải có trình độ thạc sĩ trở lên sao.Nhưng nhìn kỹ sắc mặt Lâm Nhược Băng không giống như đang đùa. 

“ Trợ lý, vậy còn phòng thực tập…”

“ Phòng thực tập chẳng qua là lũ sinh viên loi nhoi làm osin cho đám bác sĩ sai vặt, bình thường đã quá thừa, thêm cô lại càng thừa hơn.Có cô chỉ khiến bọn nhóc đó yên tâm hơn trong kỳ thi sát hạch, ít nhất cô cũng giúp họ gánh hạng bét.”

Tôi biết cô ta đã mở miệng thì nhất định phun toàn độc dược mà.

Thấy tôi sa sầm mặt, Lâm Nhược Băng khoanh hai tay trước bộ ngực hạng khủng.

“ Lẽ nào làm trợ lý cho tôi rất khổ sở sao.”

“ Dạ không ạ.” Tôi rất muốn khóc.Thực ra trong lòng tôi cũng đang khóc.

“ Vậy nữa tiếng nữa cùng tôi đến viện kiểm sát.”

Viện kiểm sát, …đột nhiên lôi tôi đến viện kiểm sát. Dính tới pháp y lại phải đọc hết mớ hồ sơ giải phẫu khám nghiệm học, như vậy không phải gián tiếp giết tôi sao. 

Lần thứ hai đến viện pháp y, tôi còn căng thẳng hơn cả thi đại học.Thế Huân và tỷ tỷ hôm trước đã đi vắng, trong phòng làm việc chỉ có tôi và Lâm Nhược Băng.Chết tiệt, viện kiểm sát Giang Kinh, bệnh viện Y Giang Kinh, sở cảnh sát GIang KInh, tất cả đều thiếu người hay sao mà chỉ có tôi và cô ta chứ.

Lâm Nhược Băng bảo tôi đứng thẳng người, sao đó.

Ầm…..không biết cô ta dùng môn võ gì nữa, chỉ biết cả người tôi nằm dưới sàn, đầu óc quay cuồng.Có điều lúc tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mặt là gương mặt diễm lệ yêu kiều, bộ váy đen ôm sát vừa gợi cảm lại vừa dịu dàng, đôi mắt ướt át nhìn tôi chăm chú như muốn mời gọi , còn mấy ngón tay trắng nõn dài miên man đang lướt nhẹ trên cổ mình.

“ Không phải tư thế này.” 

Lâm Nhược Băng nhìn tôi lắc đầu, còn tôi nhìn cô ta đầy kinh ngạc, nếu không phải cùng là phụ nữ, tôi còn nghĩ cô ta đang muốn cưỡng dâm mình.

Lâm Nhược Băng lại ấn nhẹ vào cổ tôi lần nữa, sau đó tao nhã rời khỏi người tôi.Tôi cũng vội vàng đứng dậy.

“ Nguyên nhân tử vong vì vết đâm thẳng vào động mạch cổ dẫn đến mất máu.Qua phân tích cấu tạo cơ, nạn nhân thứ hai là người tập võ lâu năm .Trên cơ thể cả hai nạn nhân không có dấu hiện bị trói buộc hay bị phản ứng chống trả ”

Lâm Nhược Băng đột nhiên quay sang tôi “ Cô kết luận được gì không.”

“ Kết luận…kết luận gì ạ.” Tôi vẫn chưa tiêu hóa xong lời cô ta nói.

“ Tôi nói nãy giờ, cô rút ra được gì không.” Vẻ mặt Lâm Nhược Băng bắt đầu có dấu hiệu u ám.

“ À..” Tôi luống cuống .” Hung thủ phải có quen biết tương đối với nạn nhân thứ hai đủ để nạn nhân mất cảnh giác, việc cuồng sát nữ sinh nhưng không có dấu hiệu cưỡng hiếp có thể do hắn nghiện hội chứng ảo giáo sát nhân hoặc bị ám ảnh tâm lý. Ngoài ra……” Chết tiệt, cô đi mà hỏi cảnh sát ấy.

Lâm Nhược Băng thấy tôi bắt đầu im lặng nói tiếp “ Cả hai nạn nhân đều ngang tuổi cô, đặt cô vào hoàn cảnh đó, cô sẽ có quen hệ tương đối với loại người nào.”

Thực ra tôi định nói mình có phạm vi giao thiệp không giống người cùng lứa, bất quá cẩn thận nghĩ một lúc, tôi trả lời 

“ Bạn bè cùng lớp, giáo viên, chủ quán ăn, nhân viên trường học.”

“ ĐƯợc rồi.” Lâm Nhược Băng ra hiệu . “nhân viên shop quần áo hoặc tiệm cafe .Hai nạn nhân không học cùng trường, vì vậy có thể loại tất cả những người cô đang nói, cả hai nạn nhân đều là nữ, hơn nữa điều kiện kinh tế khá ổn, xác xuất ra vào hai nơi này là hợp lý nhất.”

“ Còn có Bartender và nhân viên quán bar nữa.” Tôi đột nhiên lên tiếng, vừa dứt lời Lâm Nhược Băng liền nhìn tôi từ trên xuống dưới, có thể hiểu cô ta đang muốn đánh giá tôi có phải loại sinh viên hay ra vào mấy nơi như thế. 

“ Lúc nãy tôi thử vật cô là muốn xác định lại tư thế gây án, kết hợp với dáng người nạn nhân có thể khẳng định lại chiều cao tương đối của nạn nhân, hơn 1m7 như tôi dự đoán, hơn nữa hắn ta chắc chắn thuận tay trái.”

Lâm ma nữ vừa nói vừa lấy cho tôi một lon coca,tôi nghĩ cô ta tốt bụng, ai ngờ cô ấy đã lén lắc lon đó, phụt một tiếng nước ga văng tung tóe hết mặt tôi.

Lâm Nhược Băng ném cho tôi một gói khăn giấy, nói tiếp “ quá trình máu bắn ra lúc động mạch cổ bị đâm gần tương tự lúc cô mở một lon coca bị lắc vậy, áp suất khiến chất lỏng có thể phun ra các hướng bất định, bất quá vệt máu trên hiện trường không giống như vậy, kết hợp với xác không bị kéo lê…”

“ Hung thủ cố tình di chuyển hiện trường, như vậy hung thủ ngoài trốn việc hoặc có thời gian làm việc không nằm trong khoảng thời gian gây án, còn phải cộng thêm vào khoảng thời gian tạo hiệu trường giả, hơn nữa hung thủ có đủ điều kiện kinh tế để sở hữu phương tiện di chuyển riêng.” 

Lâm ma nữ gật đầu, thuận tay giúp tôi lau vết coca, mặt tôi và mặt cô ấy rất gần nhau, gương mặt hoàn mỹ của cô ấy, đôi môi nóng bỏng của cô ấy đột nhiên khiến máu huyết trong người tôi dâng trào. 

“ Lát nữa cô cùng Thế Huân đến tìm hiểu những nơi tôi đã đánh dấu, nhớ, không được để lại dấu vết .”

Tôi chưa được lâng lâng bao lâu, Lâm ma nữ đã phán ra một câu khiến tôi hồn xiu phách lạc.

“ Sao lại là tôi.”

Lâm Nhược Băng lườm tôi “ Sao, chẳng lẽ cô muốn đích thân tôi đi “ “

“Vâng ạ.” Tôi ỉu xìu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net