CHƯƠNG 4 : DÉP LÀO VS DÉP KẸP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều tôi miễn cưỡng hẹn Thế Huân đi khảo sát, qua điện thoại, giọng anh lạc đi, hình như có chút vui sướng.

Tuy Lâm ma nữ đã gói gọn phạm vi tìm kiếm, nhưng Giang Kinh rộng lớn như vậy, số nơi phải đén nhiều vô kể, giữa biển người mênh mông, công việc cứ như mò kim đáy bể.
Đi được khoảng một tiếng, tôi và Thế Huân ghé công viên gần đó nghỉ ngơi một lát, Thế Huân đưa tôi một cốc nước, tôi cầm lấy uống sạch như muốn nuốt hết sự ức chế trong lòng.

“ Thế Huân , nếu bắt được hung thủ chỉ cần dựa vào kết luận tâm lý có thể định tội à.”

Thế Huân đặt cốc nước sang một bên, đưa tay vuốt cằm “ Thực ra là không, tâm lý tội phạm chẳng qua là tập hợp tổ hợp các xác xuất có tỉ lệ chính xác cao nhất, đã mang tính xác xuất dĩ nhiên sẽ có đúng hoặc sai, dù tỉ lệ sai chiếm phần trăm rất nhỏ, công việc của tâm lý gia cũng giống như chứng minh một bài toán , sau đó lấy kết quả làm tiền đề cho mục đích khác, bất quá trong trường hợp này dữ kiện được mở rộng theo nhiều hướng.“ Anh ta nói xong, đột nhiên nhìn tôi chăm chú.

Cảm giác bị người khác nhìn theo kiểu ăn tươi nuốt sống khiến tôi có loại xúc động không nói nên lời == Tôi cúi đầu quay quay cái ống hút, nói tiếp “ Nếu vậy sao Sở cảnh sát và viện kiểm sát không cùng hợp tác làm việc.”

Thế Huân thở dài “ Em cứ hình dung quan hệ giữa hai bên bọn anh tương tự như khoa nội và ngoại bệnh viện của em vậy.Mặc dù đều chung mục đích cứu người, nhưng lại đấu nhau thừa sống thiếu chết theo kiểu ngươi không vào địa ngục thì ai vào.Chung quy cũng là do bản tính con người, họ cho rằng việc họ không thể thì người khác cũng vậy, thay vì cổ vũ hay giúp đỡ những người leo cao hơn, họ sẽ tìm cách chà đạp người đó xuống ngang hàng với mình, rồi cho đó là thành công mà mỉm cười thỏa mãn.”

Tôi không lên tiếng nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn mấy ngôi sao đang dùng ánh sáng để tạo nên những điệu múa rực rỡ trên bầu trời lạnh lẽo. Im lặng một lúc, Thế Huân vỗ nhẹ vai tôi.

“Trễ rồi, tìm đến đây thôi, ngày mai anh sẽ cho người giả trang đi tiếp.”

“ Hả,.” Tôi đột nhiên trừng mắt nhìn anh ta,khỏi nói cũng biết trong đó chứa đầy oán hận, có thể điều động người của viện kiểm sát, anh ta còn bắt tôi lang thang hết đầu này xóm nọ.

Thế Huân định giải thích thì một chàng trai lao ra trước mặt tôi “ Vũ Đằng, là em à .”

Là bạn thân tôi Xán Liệt.

“ Ôi, không ngờ là em thật.” Anh ta ôm chầm lấy tôi “Lâu rồi gặp không, anh nhớ em lắm.”

Tởm lợn, Xán Liệt nói chuyện hệt như tôi với anh ta mấy năm trời mới gặp lại. Bọn tôi ở cùng thành phố, tuần nào chả lên bar chơi bời cùng nhau.

“ Vũ Đằng, bạn trai em .” Thế Huân đột nhiên tỏ vẻ lo lắng, biểu tình trên mặt vô cùng khó chịu.

Tôi ngoảnh lại, lúc này mới nhớ còn Thế Huân ở đây “ À, là bạn thân thôi, nếu không đi tìm nữa vậy em về trước.” 

Thế Huân ngập ngừng một chút “ Được rồi, cám ơn em,khi nào rãnh anh mời em uống nước.” 


Xán Liệt lái xe đưa tôi trở về, trình độ lái xe của anh ấy so với Lâm ma nữ tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng không dùng vận tốc của xe đua để đi trên đường quốc lộ. Xe đang lăn bánh đến một ngã tư, đột nhiên Xán LIệt vội vã đạp thắng, bất quá muộn rồi, chiếc Range rover của cậu ấy tông thẳng vào thân chiếc Porche đi ngang ,Xán Liệt đi chậm như vậy, lỗi mười phần là do kẻ trên chiếc Porche gây ra.

Tôi và Xán Liệt đã chuẩn bị sẵn tình thần mắng kẻ chạy xe bạc mạng kia, ai ngờ người đó đã gõ cửa xe bọn tôi trước.

Dáng người siêu mẫu, ba vòng đầy đặn vô cùng hoàn hảo, ngũ quan hài hòa cân đối, trên mặt đeo một cặp kính đen càng thêm phần bí ẩn. Cô ta trờ tới như một cơn gió, động tác nhanh hơn một quả tên lửa, bàn tay tinh xảo tặng cho Xán Liệt một cái tát trên má.

Sau đó cô ta quay qua tôi, biểu tình hơi kích động “ Sau cô lại ở đây.” 

Con người này..

Rất quen thuộc….

Hình như là ….Lâm đại ma nữ.

Không phải hình như mà chính xác là cô ta.

Sau tôi có thể không nhận ra sớm chứ, siêu xe triệu đô, biển tứ quý bảy, hơn nữa còn một cây đen trên người.Chỉ có Lâm ma nữ mới mắc hội chứng tiêu xài phung phí , cuồng màu đen và yêu tha thiết số bảy như vậy.

Bình thường tôi đã nghiêm túc tránh cô ta nhưng tránh tà, sau mấy ngày gần đây cứ bị cô ta ám như mắc nợ.

Lâm Nhược Băng tháo mắt kính nhìn tôi, khóe miệng nở một nụ cười, rồi lập tức thu vào.

Xán Liệt đang điên tiết vì người phụ nữ chanh chua trước mặt, cô ta vừa cười, oán khí trên người anh ta lập tức bay mất.

Biết tại sao không.

Vì Lâm Nhược Băng đẹp đó.Một nụ cười làm điên đảo tòa thành, cười thêm lần nữa khẳng định nghiêng luôn cả đất nước.

Xán Liệt ngây ngốc rớt cả nước dãi nhìn Lâm ma nữ, chắc linh hồn anh ta cũng bay về phía cô ta luôn rồi.

“ Hai người đi xe kiểu gì vậy.” Lâm ma nữ vừa cười xong, gương mặt liền trở nên u ám.

“Hình như do chị vượt đèn đỏ bọn tôi mới tông trúng.” Tôi ngẩng mặt lên, cũng không biết dũng khí từ đến đến khiến tôi dám ăn thua đủ với Lâm Nhược Băng, có thể tâm trạng tôi không được tốt, hoặc có thể do Lâm Nhược Băng quá chướng mắt.

“ Tôi vượt đèn đỏ thì sao, mấy người không có mắt để né à.” Lâm Nhược Băng nhếch môi đầy nham hiểm.

“ Ý chị là người khôn phải biết tự né chó chạy lạc giữa đường.” 

“ Cô.” Lâm Nhược Băng nhất thời nghẹn họng.

Chắc nằm mơ chắc Lâm Nhược Băng cũng không nghĩ tôi có lá gan ăn miếng trả miếng với cô ta. Lâm Nhược Băng tức đến xanh mặt, một cánh tay đã đưa lên sẵn, bất quá cô ta biết võ, tôi không biết chắc, Lâm Nhược Băng vừa giáng xuống, tôi đã giữ lấy cổ tay cô ta.

“ Buông ra.” Lâm ma nữ quát.

“ Để cô đánh tôi à.” Tôi đẹp chứ tôi không có khùng.

“Nhược Băng à, bỏ đi, chúng ta có lỗi trước.” Người ngồi chung xe với Lâm Nhược Băng đột nhiên lên tiếng, tôi nhớ không lầm hình như là tỷ tỷ ở viện pháp y hôm trước, tỷ tỷ này không chỉ biết ăn nói mà còn có giọng lảnh lót dễ nghe.”

“ Phải rồi Vũ Đằng, có gì từ từ nói.” Xán liệt kéo tay tôi, may thật, tôi tưởng anh ta bị Lâm ma nữ dắt hồn xuống tám tầng địa ngục rồi.

Mặc kệ, bỏ thì bỏ, tôi quay người trở về xe, tốt nhất là nên hưởng thụ buổi tối hôm nay cho đã, bời vì ngày mai Lâm ma nữ nhất định lôi tôi ra hành quyết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net