CHƯƠNG 8 : TOM AND JERRY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi chợ đêm, không biết Lâm ma nữ ăn trúng thứ lại đến bar nốc rượu điên cuồng.Thật tôi muốn cản, nhưng nghĩ đến việc Lâm Nhược Băng bị cách chức đột ngột, hẳn cú shock quá lớn khiến thần kinh cô ta bị xoắn lại rồi, vẫn nên để cô ta xả stress một lúc.

Lúc tôi đỡ Lâm Nhược Băng ra bãi đổ xe, cô ta đã say đến không biết trời đất. Tuy nói là đỡ, nhưng thực ra là tôi đang ôm ngang hông gần như nhấc bổng cô ta đi.

“ Đưa tôi chìa khóa xe.” 

“ Cô là ai, cô đủ tư cách ngồi xe tôi à.” Lâm Nhược Băng cười mỉa mai.

Mẹ kiếp, cô ta lại nổi máu tự kỷ đến thối nát à.Tôi lập tức nổi giận, quăng cô ta tựa người vào xe “ Chào cô.”

Đi được mấy bước, tôi nghe một tiếng ken két, lúc quay đầu lại nhìn, cả người Lâm Nhược Băng đang trượt dài trên thành xe, chỉ cần thêm chút nữa cả người sẽ nhẹ nhàng nằm dưới mặt sàn lạnh lẽo.Tôi mềm lòng quay lại đỡ cô ta.

“ Cút, đám người các người cút hết cho tôi.” Lâm Nhược Băng dường như mất hết sức lực vẫn gắng gượng quát.

“ Tôi đưa cô về.” Bộ dạng cô ta câu hồn như vầy, để nằm như ma men gần bar, tôi không yên tâm.

Lâm Nhược Băng lờ tôi đi, run rẩy cho tay vào giỏ tìm chìa khóa xe. Cô ta vừa lấy được chìa khóa, tôi liền giật lấy, sau đó tống cổ Lâm Nhược Băng vào ghế phụ.

Lâm Nhược Băng không đấu lại tôi, liền đem người tôi thành một bao cát mà đấm tới, sau đó lại chuyển sang cào cấu, bấu véo đủ kiểu.Chỉ cần tôi tránh sang một bên, bánh lái liền bị lệch.Thành ra chiếc Porsche đang lao đi rất nhanh, như không có quy luật gì cả, hết lạng sang trái lại lách sang phải, thậm chí suýt nữa đã đâm sầm vào xe rác.

Thấp thỏm đi như hung thần xa lộ được nữa tiếng, tôi cũng đưa cô ta đến được khu Mạc Viên.Tôi không biết nhà của Lâm Nhược Băng, nên đưa cô ta đến nhà của Lâm Viện trưởng

Tôi xuống xe chạy vào bấm chuông, sau đó đỡ Lâm Nhược Băng ra, ít nhất cô ta đã tỉnh táo hơn một tí, có thể yếu ớt bám vào tay tôi mà bước đi.

Đi được vài bước, từ phía biệt thự có người ra mở cửa.Thấy đó là một nữ hầu, tôi yên tâm hơn một chút vừa buông Lâm Nhược Băng ra, liền nghe “ Bịch” một tiếng, Lâm ma nữ ngã lăn ra đất.
“….”
“ Tiểu thư..” Người nữ hầu nhìn thấy cục thịt dưới đất liền lấy hai tay che miệng, hốt hoảng chạy vào trong. Chỉ là uống say thôi mà, có cần phản ứng mạnh vậy không.

Trong lúc đợi người trong nhà ra mở cửa, tôi đỡ Lâm Nhược Băng đứng dậy, người cô ta dính đầy bụi, cánh tay trắng mịn bị trầy vài đường.

Tôi lấy khăn giấy lau sạch bụi, để Lâm Nhược Băng dựa vào cổng, sau đó đứng bên cạnh.Một lúc sau chị bé hầu gái cùng vài người nữa bước ra, có cả Lâm viện trưởng và Mạc phu nhân.

Tôi đang định bỏ về thì nghe vọng ra tiếng cãi nhau. Trước tiên là Lâm ma nữ “ Cút, cút hết cho tôi.”

“ Nhược Băng, vào nhà rồi nói được không con.” Giọng nói này hình như của Lâm Viện trưởng.

“ F*k, mấy người đ* phải người nhà của tôi, cút .” 

“ Nhược Băng, con hiểu lầm rồi, mẹ…”

“ Tôi cảnh cáo, bà đ* có tư cách làm mẹ tôi, bitch.” Lâm Nhược Băng không để Mạc phu nhân nói hết. Với người nhà mà cô ta cũng bày ra vẻ mặt Bạch phát ma nữ à.

Tôi đứng chần chờ cạnh chiếc Porsche của Lâm Nhược Băng, bây giờ mà bước vào dĩ nhiên là không phải, nhưng bỏ đi lại không nỡ.

Đang do dự thì cửa cổng gần như bị tông sầm ra, Lâm Nhược Băng vừa đi vừa ôm đầu, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.

Tôi không nói gì, chỉ đỡ cô ta vào ghế phụ.

“, Cút, cút cho tôi.” Lâm Nhược Băng nghiến răng, móng tay bấu vào khủy tay tôi.
“…” Tôi bất lực không lên tiếng, chăm chú khởi động xe.Nếu không đưa cô ta về nhà được thì đến khách sạn vậy, lẽ ra tôi nên đến khách sạn từ sớm.”

“ Xuống xe.” Lâm ma nữ lầm bầm xong liền gục đầu ngủ thẳng giấc.

Vào đến khách sạn, Lâm Nhược Băng vừa tỉnh dậy liền nôn điên cuồng, nhìn đống tởm lợm đó tôi không chịu nổi, liền bảo phục vụ book thêm cho tôi một phòng khác, sẵn tiện pha cho tôi ít nước chanh.

“ Uống nước đi.” 

“ Biến.” Cô ta hất tay tôi, ly nước văng ra sàn.

Mặc kệ, tôi rót thêm một ly khác, lần này Lâm ma nữ chịu cần lấy, nhưng lại ném ra cửa sổ.

Tôi lại rót cốc khác, nhưng Lâm ma nữ đã nằm bẹp trên giường, còn lấy chăn trùm kín đầu.

Tôi hậm hực bảo lao công lên dọn dẹp đống hỗn độn đó, sau đó gọi người đón. Nhưng vừa bước ra cửa liền quay đầu lại, Lâm Nhược Băng đang say, lại trùm kín kiểu đó, tôi sợ cô ta sẽ đột quỵ mà làm bạn với tổ tiên.

Lúc mở chăn, Lâm Nhược Băng đang cuộn người trên giường, gương mặt xinh đẹp tèm lem nước mắt, có lẽ lúc nãy ngã rất đau đi.Lúc tôi dùng khăn ấm lau mặt cho cô ta, Lâm Nhược Băng đột nhiên tóm chặt lấy cổ tay tôi, khóe môi bập bẹ lên mấy chữ.

Tôi nghĩ cô ta khó chịu liền áp sát tai nghe “ Mẹ….mẹ….ba……đừng…bỏ….đừng….” 
Lúc nãy thì hung hăng mắng chửi, bây giờ lại thế này, rốt cuộc là gia đình cô ta là cái loại gì vậy.

Đợi lau mặt cho Lâm Nhược Băng xong, tôi liền chạy ra ban công đánh một cuộc điện thoại, lúc trở vào cũng không biết lơ mơ ngủ quên thế nào.

Sáng hôm sau tôi thấy lỗ tai đau nhói, mở mắt ra thì thấy Lâm ma nữ đang xách lấy tai trái tôi, trừng mắt “ Dậy mau.”

“ Ớ.” Tôi hốt hoảng.

“ Sao cô và tôi ở đây.”

“ Chị không nhớ gì à.” 

“ Hôm qua tôi và cô đến bar, uống vào cốc.” Lâm ma nữ nhíu mày “ Tôi thấy không ổn, tửu lượng tôi không kém như vậy, hơn nữa chưa bao giờ có chuyện không nhớ mình đã làm gì.Hôm qua tôi uống rượu gì vậy.”

“ Tôi không biết, là chị bảo phục vụ rót.” Tôi rất ít khi uống rượu, đối với mấy nhãn hiệu rượu càng mù hơn.

“Chỉ uống mấy y đã say bí tỉ, không biết tên phục vụ lén cho thứ gì vào rượu.” Lâm ma 
nữ không để tôi lên tiếng, ánh mắt phủ một tầng băng lãnh “ Tôi sẽ khiến dòng họ tám đời cái bar đó phải trả giá.”

“ Đúng là ác quỷ.” Tôi vừa ra khỏi cửa vừa lẩm bẩm. Rõ ràng tôi nói rất nhỏ, ai ngờ Lâm Nhược Băng không phải là người, thính giác cô ta vượt xa giới hạn của sinh vật sống, chiếc cốc gần đó bay theo quỹ đạo hình cong đáp xuống cạnh chân tôi, bể tan nát.

“ Tôi không phải người trong bar cô cũng muốn trả thù à.” Tôi nổi xung lên.THanh niên thế hệ chúng tôi là những kẻ có cá tính, rất dễ phát khùng.

“ Cô lại mắng tôi, tôi đã chọc gì đến tổ tông nhà cô mà cô cứ lôi tôi ra mắng thế.” Lâm Nhược Băng cũng nổi xung, hơn nữa so với tôi càng điên tiết .Đến lượt cái ghế bay theo quỹ đạo của chiếc cốc.

Hú hồn, tôi né kịp. Vừa ngẩng đầu lên Lâm Nhược Băng đã chụp lấy cái gương. Tôi vội vã xông lại cản cô ta, ai ngờ chân bước chân chạy thế nào lại đè Lâm Nhược Băng ngã xuống giường, hay ở chỗ hai tay tôi lại rất vừa vặn phủ lấy hai khỏa mềm mại trên ngực cô ta.

“ Á” Tôi hoảng hốt bật dậy “ Em..không cố ý.” 

“ Sao, giờ cô muốn cưỡng hiếp tôi à.” Lâm Nhược Băng phát khùng rồi, hai vành tai cô ta đã đỏ lựng, không xong rồi, tôi thực sự không xong rồi.

Tôi đang tưởng tượng đến cảnh Lâm Nhược Băng chuẩn bị lao vào nhai xương, róc thịt tôi thì điện thoại cô ta reo. Hú hồn, tôi đưa tay vuốt lấy trái tim bé bỏng.

“ Tốt nhất cậu nên nói cái gì ra hồn.” Lâm Nhược Băng sa sầm như đang quát.Quát xong lại giãn chân mày ra, cuối cùng là chĩa điện thoại về phía tôi.

“ Của cô đấy.” Lâm Nhược Băng mím môi.Tôi không hiểu, tôi có mang điện thoại mà, hơn nữa quan hệ của tôi và cô ta đâu tốt đến nỗi không tìm ra tôi lại đi gọi Lâm Nhược Băng.

Tôi cầm lấy “ Alo..”

Đầu giây bên kia là giọng Nạp Lan Nhược.Chị ấy vừa chưa dứt lời, tôi đã co giò chạy như bay đến Sở cảnh sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net