CHƯƠNG 9 : NUMBER NINE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm qua hung thủ lại tiến hành gây án ở phía bắc Giang Kinh, nhưng cảnh sát đã khoanh vùng đúng đối tượng nghi phạm, nên tiếng hành giải cứu kịp lúc.Nạn nhân sau khi thoát chết được đưa đến Sở cảnh sát, quá trình kiểm tra tâm lý có dấu hiệu hoảng loạn nặng.

Tôi vừa lái xe vừa tranh thủ liếc vào bản tường thuật Nạp Lan Nhược gửi đến. Mẹ kiếp, nạn nhân là Trí Hiền, hôm qua chị ấy về thăm gia đình ở Mạn Di, sau khi bị tấn công chị ấy sợ đến mức từ đêm qua liên tục gọi tên tôi, phía cảnh sát dĩ nhiên không biết “ tiểu Đằng” là kẻ thần thông quãng đại nào.May mắn hôm nay Nạp Lan tỷ tỷ đến thăm nạn nhân, nhưng vì không có số tôi nên gọi cho Lâm ma nữ.

Vừa thấy tôi đến, Trí Hiền liền lao ra ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở.Ngay lập tức, tim tôi như bị đâm xé ra ngàn mãnh, tôi vuốt vấy tấm lưng nhỏ bé của chị ấy, vỗ về như dỗ một đứa trẻ.

Chừng năm phút sau, Lâm ma nữ cũng đến. Sắc mặt cô ta tối sầm như muốn giết chết tôi, có lẽ do lúc nãy quá gấp nên tôi đành “ mượn tạm” chiếc Porsche của cô ta, bây giờ Lâm ma nữ đang muốn trả nợ mới lẫn nợ cũ.

Mặc kệ lát nữa cô ta muốn làm gì, tôi vẫn ôm lấy Trí Hiền, cánh tay càng siết chặt chị ấy hơn.Cô gái bé bỏng trong lòng tôi đang run lên theo những tiếng nấc khiến tôi cũng muốn bật khóc theo.

“ Trí Hiền, ổn rồi, em đây, tiểu Đằng đây.” Tôi dỗ chị ấy.

“ Là hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương PTSD, cần có biện pháp can thiệp đặc thù, cô ở đây chỉ giúp trấn an tinh thần nạn nhân, trấn an xong rồi thì tránh sang một bên đi.” Lâm ma nữ vừa nói vừa kéo tôi ra.Tay cô ta lạnh ngắt như ướp phải đá.

Nhớ đến quá trình điều trị tâm lý kết hợp điều tra, đa phần bác sĩ đều đem nạn nhân ra làm manh mối, một câu liền nhắc đến hung thủ, hai câu nhắc đến tội phạm, càng trị càng loạn, tôi liền nắm chặt lấy bàn tay. “Tôi không muốn điều trị ở đây, nếu cần trị tôi sẽ thuê bác sĩ bên ngoài.”

“ Không được, nạn nhân có liên quan đến quá trình phá án.” Một tên cảnh sát lên tiếng.

“ Mặc kệ.” Tôi nổi đóa “ Tôi không chấp nhận kiểu điều trị không quan tâm đến cảm thụ của người bệnh.”

“ Tôi cũng vậy.” Thế Huân gật đầu.

Nạp tỷ tỷ nói tiếp “ Theo luật của Giang Kinh, nạn nhân chấn thương vật lý cấp độ ba hoặc có dấu hiệu hoảng loạn tâm lý được phép từ chối điều tra cho đến lúc hồi phục.”

Tên cảnh sát biết không thể tranh cãi nên khoát tay “ Như vậy các người muốn buộc tội hung thủ bằng cách nào.”

“ Hung thủ đã bắt được, việc còn lại là của viện kiểm sát, không phải của các người.” Lâm Nhược Băng lãnh đạm nói. Sau đó đi lướt quá tôi, không quên ném lại cái liếc mắt “ Chăm sóc Trí Hiền cẩn thận.”




Tôi không đưa Trí Hiền đến bệnh viện điều trị mà gọi bác sĩ riêng từ Mỹ về.Sau khi kiểm tra tổng quát, Trí Hiền không gặp vấn đề gì trở ngại, chẳng qua là shock trước vụ tấn công đột ngột.

Bốn ngày sau, tôi đang đợi y tá chuẩn bị thuốc cho Trí Hiền, điện thoại bỗng rung inh ỏi giai điệu “ Run devil run.” Tựa đề bài hát đầy ý nghĩa súc tích như vậy không đặt riêng cho Lâm ma nữ thì còn ai vào đây nữa. Ngẫm lại một lúc, hình như trong mấy ngày gần đây, Lâm Nhược Băng là người gọi cho tôi nhiều nhất, bất quá mục đích của cô ta thường chả tốt đẹp gì.

“ Alo.” Tôi nhấc máy.

“Cô đang ở đâu vậy.” Giọng Lâm ma nữ ung dung cất lên.

“Tôi ở đâu thì liên quan gì đến cô .”

“ À, GPS hiển thị 43 The Wagon street, cô ở yên đó nha.” Lâm ma nữ nói xong liền cúp máy
Mười phút sau, chiếc RollRoye bóng đêm từ ngã rẽ dần dần hiện ra trước mắt tôi.

Lâm ma nữ đang vận một bộ lễ phục màu đen, trong không gian quyền quý cộng với mùi nước hoa sang trọng của chiếc chiếc bóng đêm, Lâm ma nữ vốn đã đẹp nghiêng nước nghiêng thành càng diễm lệ hơn nữa. Làn da trắng mịn ngọt ngào, ngũ quan tinh tế ,dáng người yểu điệu thướt tha.

Một thân hình ma quỷ siêu hoàn mỹ, siêu quyến rũ.Mặc dù bộ lễ phục cô ta mặc không hề quá hở hang.

Tôi đứng ngẩng người , thơ thẩn ngắm nhìn vị “ quốc sắc thiên hương trước mắt”, rồi không biết bằng cách nào, đến lúc tôi lấy lại bình tĩnh, Lâm Nhược Băng đã tống tôi vào cùng xe với cô ấy, mặc kệ tôi ngớ người không hiểu, Lâm Nhược Băng chỉ chăm chú hướng mắt ra khung cửa sổ, ngắm nhìn làn xe cộ qua lạ, vẻ mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó.

Không ngờ lúc đẩy cửa căn phong VIP của khách sạn The Paradise, người tôi gặp lại là anh họ tôi Thương Lôi cùng Tứ trưởng lão, trên bàn tiệc còn có Lâm viện trưởng và Mạc phu nhân, cùng vài viên chức khác của bệnh viện.

Thương Lôi và Tứ trưởng lão nhìn thấy tôi đều kinh ngạc.Mà khoảnh khắc trông thấy ông anh họ yêu dấu của mình đang ngẩn người như bị Lâm ma nữ hớp hồn, tôi cũng bất ngờ không kém.
Bữa tiệc bắt đầu được một lúc, tôi cũng biết Lâm viện trưởng hẹn Thương Lôi và Lâm Nhược Băng ra đây để làm gì . Cha chả, Lâm Ứng Khiêm muốn bán Lâm ma nữ vào Thương gia hòng tìm kiếm một vị trí vững chắc trong giới quý tộc.

Buộc con gái bán sắc để đổi lấy quyền lực, quả nhiên chỉ có kẻ hám tiền như Lâm Ứng Khiêm mới có thể làm được.

Kế hoạch thâu tóm bệnh viện của Lâm viện trưởng gặp nhiều trục trặc từ phía nhà nước, Mạc Thu Diễm liền tìm đến Thương gia cầu cạnh, Tứ trưởng lão không chỉ ra giá 10 phần trăm cổ phần bệnh viện còn muốn Lâm Nhược Băng gả cho Thương Lôi. Cũng vì vậy Mạc Thu Diễm mới cách chức Lâm ma nữ để gây áp lực cho cô ta. Chuyện này, mãi về sáu, Thương Lôi mới kể với tôi.
Thương Lôi ngoại trừ chút bản lĩnh mèo quào cùng gia thế hùng hậu thì chả khác nào một tên lưu manh đốn mạc, vừa nhìn thấy Lâm Nhược Băng liền thèm đến nhõ dãi, ánh mắt như muốn xông vào ăn tươi nuốt sống cô ta.

Tôi cũng muốn xem gã lưu manh đó có bản lĩnh gì để ăn được Lâm Nhược Băng, vì vậy giả vờ như không quen biết hắn và lão Tứ, chỉ cắm đầu chăm chú ăn uống.
Được chừng nữa tiếng, Thương Lôi uống rượu vào liền lòi ra bản chất, không ngừng buôn những lời đốn mạt.

“ Băng Băng, về việc cổ phần bệnh viện…..” Hắn vừa nói vừa đưa một tay chạm vào eo Lâm Nhược Băng,tay còn lại định vuốt ve đùi cô ta.

Lâm Nhược Băng lập tức hất tay hắn, kết hợp với việc lùi người ra xa.

Mẹ kiếp, đám người còn lại bao gồm lão Tứ lẫn Lâm Ứng Khiêm đều không bằng cầm thú, nhìn thấy Thương Lôi mặc dày quấn lấy Lâm Nhược Băng đều không có phản ứng, thậm chí vẻ mặt Mạc Thu Diễm còn đầy đắc ý như câu phải món hề.

Tôi vừa mới co tay thành nắm đấm, Thương Lôi đã nhanh như con sói hoang bị bỏ đói vồ lấy Lâm Nhược Băng, định ôm cứng cô ta. Tôi tưởng Lâm Nhược Băng sẽ lạnh lùng tẩn cho hắn một trận, ai ngờ cô ta chỉ liếc qua Lâm Ứng Khiêm, sau đó trơ mắt nhìn tôi, mặc kệ đang bị tên khốn Thương Lôi đang siết chặc người , ép cô ta vào lòng.

Lâm Nhược Băng, rốt cuộc cô đưa tôi đến đây là để ngắm cảnh cô nũng nịu trong lòng tên khốn đó à.
Đám người trong phòng dường như rất biết “ hiểu chuyện”, nhìn thấy bàn tay Thương Lôi chuẩn bị luồn vào áo Lâm Nhược Băng liền tự giác đứng dậy, chuồn ra ngoài. 

Trong lúc bị lão Tứ kéo ra, tôi tức đến đen mặt, nhưng vẫn không ngăn được cảm giác lo lắng. Tôi không lạ gì bản chất của Thương Lôi, nếu Lâm Nhược Băng thực sự bị tên khốn đó….

Lúc đến gần cửa, tôi vờ làm động tác giả để xoay người lại, cô ta vẫn còn cười cười nói nói với Thương Lôi.Tôi bắt đầu cảm thấy kinh bỉ Lâm Nhược Băng, chẳng lẽ cái ghế của cô ta đều dựa vào đó để lấy à.

Lúc nào cũng tỏ vẻ đạo mạo, luôn cho rằng khả năng của mình là nhất, rốt cuộc là thế nào.Cũng như những con đàn bà vô sĩ khác dùng thân thể để đi lên.

Lẳng lơ, đốn mạc, rất hợp với tên khốn Thương Lôi.

Vô liêm sĩ, mất nhân cách, thối nát. 

Tôi tiếp tục vừa đi vừa mắng, nhưng lo lắng vẫn hoàn lo lắng.

Tại sao tôi phải lo lắng cho con người vô nhân tính đó chứ.

Lúc quay lại, tôi đứng chần chờ trước cửa phòng.Cô ta là ác ma không ngừng phá hoại cuộc đời tôi, bây giờ tôi lại phát điên như ngồi trên lửa vì cô ta.

Hơn nữa Lâm Nhược Băng đã muốn như vậy, tôi muốn ngăn thì ngăn bằng cách nào.
Thương Vũ Đằng, Thương Vũ Đằng, bình tĩnh, bình tĩnh, có phải bị vong hồn Lâm Nhược Băng ám đến hỏng rồi không.

Tôi muốn xoay người bỏ đi, như nếu làm như vậy, tôi mới là kẻ chết đầu tiên vì lo lắng.
Mặc kệ, giải quyết trước rồi hãy tính.

Nói là làm, chỉ cần một cước, cánh cửa dày của phòng VIP đã bị tôi đá làm đôi.Thương Lôi nhìn thấy tôi hùng hổ xông đến liền ngẩng người.Tôi thuận tay nhặt lấy vỏ bia rơi rải dưới sàn nhà, ném mạnh vào người hắn.

Thương Lôi vừa ôm lấy cái đầu rướm máu vừa hét lên oai oải “ Ôi đau quá, Băng Băng, chết tôi rồi…”

Lâm Nhược Băng vội vàng chạy đến chắn trước mặt tôi “ Cô định giết người à.”

Con mẹ nó, mới có năm phút đã bênh Thương Lôi chầm chầm.Tôi nổi xung, cũng không buồn lên tiếng, chỉ nắm chặt lấy tay Lâm Nhược Băng, kéo cô ta về phía thang máy.Nhìn thấy thang máy đang hoạt động, tôi lại lôi cô ta đi xình xịch xuống thang bộ. Đế giày cao gót lêu ngêu của Lâm Nhược Băng suýt khiến chân cô ta bị trẹo, tôi liền cúi người, tháo phăng đôi giày ra. Sau đó tiếp tục lôi cô ta xuống lầu, trực tiếp ném vào chiếc Limo vừa gọi sẵn.

Không biết dũng khí từ đâu, khi cả hai vừa chui vào xe, tôi liền ôm lấy người Lâm Nhược Băng, đưa một tay giữ lấy đầu cô, hôn lên hai cánh hoa anh đào phía dưới .

Khoảnh khắc hai khóe môi chạm nhau, , tôi chỉ sợ gặp lấy thảm cảnh Lâm Nhược Băng sẽ quơ lấy chai bia gần đó đập vào đầu tôi, hệt như cách tôi vừa làm với Thương Lôi.

AI ngờ lo sợ chưa được ba giây, tôi đã bị chìm đắm trong nụ hôn đó.Môi tôi càng tự giác ma sát mạnh hơn, thỉnh thoảng cắn nhẹ, sau đó mút lấy môi cô ta.Môi Nhược Băng ngọt và mềm mại, dễ chịu như một nhụy hoa đang nở rộ, khiến tôi chỉ muốn ngậm chặt lấy , luyến tuyết không ngỡ buông, nhưng chỉ bấy nhiêu đó không thể khiến tôi thõa mãn.

Tôi càng ép sát người Nhược Băng vào hơn, đầu lưỡi si mê thăm dò vào khoang miệng Nhược Băng, vừa chạm được lưỡi cô , tôi liền quấn lấy, cọ xác đầy nóng bỏ vào nhiệt tình.

Đang chìm trong cảm giác quyến luyến, nóng bỏng, chiếc Limo đột nhiên thắng gấp, phản lực tác động khiến hàm tôi mất kiểm soát, vô thức khép lại, cắn chặt lấy môi Lâm Nhược Băng. 

Đợi lúc hoàng hồn, nhìn thấy cánh môi anh đào bị nhiễm một tầng đỏ, tôi liền tái xanh mặt. 

Nếu trên đời có thuốc hối hận, cho dù thành phần có chứa thạch tín, tôi cũng không ngần ngại mà nốc hết đâu.

Lâm Nhược Băng hình như tức đến đỏ bừng mặt rồi, hai vành tai cũng đỏ nốt. À, còn thêm vết máu trên miệng cũng là màu đỏ.

“ Chị, chị giết em đi.” Tôi lắp bắp, tranh thủ giang tay che quầy bar lại, tôi chỉ nói vậy ai biết được Lâm Nhược Băng nhất thời kích động mà đập mấy mớ thủy tinh trong đó để cào vào mặt tôi.Tiền bạc, danh vọng còn có thể hủy, nhưng nhan sắc trời sinh cả Thương gia chỉ có một này, tôi không thể để mất được.

Tôi càng run rẩy lo sợ, cô ta càng âm trầm khó đoán.

Lâm Nhược Băng chậm rãi giơ ngón tay thon dài lau đi vệt máu trên môi, sau đó lạnh lùng nhìn tôi “ Sao tôi phải giết cô.”

“ Vì…vì…em vừa..cưỡng hôn chị.”

Cái gì, cưỡng hôn.Mẹ ơi, tôi vừa cưỡng hôn Lâm Nhược Băng, mãi mê bảo toàn cái mạng mà tôi quên mất vấn đề quan trọng như vậy. Tại sao tôi lại cưỡng hôn cô ta chứ.

Không phải tôi ghét Lâm Nhược Băng nhưng ghét tà ư, sao tôi lại cưỡng hôn cô ta. 

Thảm rồi, lần này tôi thảm thật rồi. Nghĩ đến viễn cảnh u ám trong tương lai, tôi liền đau đớn ôm lấy trái tim bé bỏng. Còn bây giờ hả, tốt nhất nên bỏ xe chạy lấy người. Mặc kệ Lâm Nhược Băng sẽ giải quyết tôi như thế nào, tôi liền bảo tài xế dừng lại, sau đó chạy trối sống trối chết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net