NGOẠI TRUYỆN CUỐI .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




GHEN

Một ngày nọ, Tiểu Đằng đột nhiên nổi hứng muốn chọc Nhược Băng nổi máu ghen

Tiểu Đằng * bày ra bộ mặt ma mị* : Nhược Băng, bạn thân của Liệt đang muốn theo đuổi em.

Nhược Băng * ánh mắt vô vị* : vậy thì sao.

Tiểu Đằng : cậu ấy rất tốt nha, hôm nay còn mời em đi Bali nghỉ mát, em đang lưỡng lự.

Nhược Băng * không chút cảm xúc* : em đồng ý đi.

Tiểu Đằng * búng tay* : em cũng đang nghĩ đến chuyện đó.Nên biết nếu từ chối cậu ấy sẽ đau buồn đến mức nào, lỡ như ảnh hưởng tâm lý sẽ có hậu quả không tốt, bản thân em là bác sĩ nên biết quan tâm đến người khác.

Nhược Băng * Chỉ vào giá sách vô cùng phong phú phía sau lưng* : Em đếm thử xem có bao nhiêu quyển sách, đếm xong rồi thì lấy kết quả nhân với ba sẽ được số người đang theo đuổi tôi, em nghĩ tôi có nên quan tâm đến họ không.Lúc trước tôi nghĩ không, nhưng sau khi nghe em nói tôi đang phải nghĩ lại rồi.

Tiểu Đằng * nổi giận đùng đùng*: NHƯỢC BĂNG, EM CẤM CHỊ QUAN..À KHÔNG, CHỈ NGHĨ ĐẾN ĐÁM NGƯỜI ĐÓ CŨNG KHÔNG ĐƯỢC.EM CẤM



TẠI SAO

Tiểu Đằng * đăm chiêu* : Nhược Băng, chị thích em ở điểm nào.

Nhược Băng : Em biết mục 3 chương 8 quyển nền tảng y đức viết gì không
.
Tiểu Đằng * ngẩn người, chăm chú nhớ * : Đối với những trường hợp chậm phát triển tâm lý hoặc chấn thương tâm lý dạng đặc biệt dẫn đến hành vi mất kiểm soát hay kiểm soát theo mục đích xấu cần phải có chế độ quan tâm chăm sóc đặt biệt.

Nhược Băng * Gật đầu* : Cứ cho là quá trình quan tâm chăm sóc đặt biệt đó khiến tôi thích em đi

Tiểu Đằng * giật giật mắt * : từ khi nào em có hành vi mất kiểm soát vậy.

Nhược Băng * nhếch môi* : nếu có kiểm soát vậy trời đang nóng em luồn tay vào áo tôi chi vậy.



RÁC

Nhược Băng không bao giờ đụng đến bất cứ công việc nào trong nhà, Tiểu Đằng đang muốn chỉnh lại lối sống bà Hoàng đó. Sáng chủ nhật, Tiểu Đằng đang ôm đồ đi qua đi lại liên tục

Nhược Băng * Nhướng mày khó hiểu* : Tiểu Đằng, em đang làm gì vậy ?

Tiểu Đằng * tay ôm một túi rác lớn* : Dọn dẹp rác thải trong nhà 

Nhược Băng * Gấp sách lại* : người làm nhà chúng ta rất nhiều, em sợ giành mất nhà bếp chưa đủ làm họ thấp nghiệp à ?

Tiểu Đằng * giả vờ nghiêm túc* : Việc gì cũng giao cho người khác, em không tán thành tư tưởng bốc lột sức lao động kiểu tư bản của chị.Nên biết những kẻ không chịu lao động nghiêm túc chính là không bằng rác rưởi, !@#$&

Nhược Băng * đặt sách xuống bàn* : Được, tôi giúp em đổ rác.

Tiểu Đằng * cười đắc ý*

Nhược Băng * chỉ tay lần lượt vào Tiểu Đằng và túi rác bên cạnh* : có điều, một trong hai đâu mới là rác đây.



NGUY HIỂM



Tiểu Đằng * giữa chặt lấy Nhược Băng * : Nhược Băng à, em xin chị, buông dao xuống đi, đừng mạo hiểm.

Nhược Băng * cương quyết thoát ra * : em buông tay, đó không phải là mạo hiểm.

Tiểu Đằng * Nước mắt lưng tròng* : có đấy, chúng ta đang đem mạng sống mình ra đặt cược.

Nhược Băng * thất vọng, giọng lạnh lùng * : đặt cược, ý em là sao.

Tiểu Đằng * Cúi đầu * : chị không nhớ lần gần nhất chị vào bếp, nhà bếp của chúng ta đã bị cháy à.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net