8.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Overthinking (3)

----

Thời gian lại cứ thế thấm thoát trôi qua, thật may là First không nhắc gì đến hôm đó nữa, cũng chẳng ép buộc cậu phải nói ra điều gì. Khaotung thấy nhẹ nhõm, cậu thả lõng mình hơn và dần quay trở lại bình thường như lúc Claire và Neo chưa đến.

Có lẽ thời gian sẽ cho cậu câu trả lời chính xác hơn, một câu trả lời mà mọi người đều hài lòng.

Claire hoàn thiện bản thân từng ngày, Khaotung đã tiến cử cô ấy với giám đốc để Claire trở thành nhân viên chính thức dưới sự chấp thuận của toàn bộ văn phòng, cô ấy không cần phải làm phụ tá cho cậu nữa.

Thân thế của Claire không biết thế nào mà lại lọt ra ngoài, dần dần người trong văn phòng luật cũng biết.

Nhân dịp như vậy thì Claire cũng không giấu diếm, cô ấy đã kết nối để văn phòng luật sư tham gia vào buổi thiện nguyện được tổ chức kết hợp với danh tiếng của vợ ngài Thẩm phán, giúp văn phòng đánh bóng thêm tên tuổi.

First và Khaotung đương nhiên không thể vắng mặt.

"Khaotung!"

"Chào bác ạ"

"Xin chào phu nhân"

"Thế nào Khao, đồ ăn có ngon không con?"

"Rất ngon ạ, cháu cám ơn bác rất nhiều. Nhưng mà Claire được nhận chính thức không phải do cháu thiên vị đâu nha, em ấy rất giỏi"

"Tốt rồi tốt rồi. Đây là?"

"First Kanaphan, luật sư hàng đầu ở văn phòng của cháu đấy ạ"

Phu nhân nghe tên anh liền mỉm cười nhìn thoáng qua con gái.

"À, bác đã nghe Claire nhắc đến"

"Khun First, tôi đã nghe rất nhiều về cậu, quả nhiên danh bất hư truyền"

Khaotung nghe đến đây liền khéo léo lấy cớ rời đi.

"Bác gái, cháu sang kia một chút, ba người nói chuyện nhé ạ"

Phu nhân gật đầu, lại muốn quay sang trò chuyện cùng First.

Anh nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, rất muốn theo cùng nhưng làm như vậy thì không phải phép, đành ở lại tiếp chuyện cùng phu nhân.

Sự kiện thiện nguyện có hoạt động làm bánh ngọt cho các em nhỏ, Khaotung cũng qua tham gia, có rất nhiều loại bánh và cũng đa dạng mứt trái cây nữa.

Khaotung chợt nhớ First rất thích bánh sừng bò cùng mứt cam nên đã chuẩn bị cho anh riêng một phần, từ sáng đến giờ First phải thay giám đốc đón tiếp khá nhiều người, có lẽ anh sẽ đói và muốn ăn.

"Anh đẹp trai ơi, anh có thể giúp em không, em không cắt được cái này"

Vài em nhỏ cần sự trợ giúp của cậu, đúng lúc Claire vừa đi đến, Khaotung chẳng nghĩ nhiều liền đưa phần bánh cho cô, dặn dò:

"Claire giúp anh đưa First nhé, hãy nói anh ấy ăn một chút rồi tiếp tục làm việc nha"

----

Claire là cô gái rất vô tư, đối với cô thì Khaotung tốt bụng như một người anh trai vậy, còn First thì lại là hình mẫu crush quốc dân của mọi cô gái trẻ, ai gặp rồi cũng sẽ thích anh ấy thôi.

First đang ở một mình, anh giúp các em nhỏ sắp xếp lại tủ sách.

"Luật sư Kanaphan, anh ăn chút bánh nhé?"

"Cám ơn, tôi không ăn đâu, đưa cho các bé đi"

"Nhưng mà anh Khaotung dặn em đưa anh, anh ấy sợ anh đói"

Động tác xếp sách khựng lại, First nhìn sang đĩa bánh trên tay Claire.

"Vậy sao? Vậy cô để đó đi"

"Hmmm, có chuyện này em muốn hỏi luật sư"

First không đáp nhưng nhìn cô tỏ ý đang lắng nghe.

"Anh đã có người yêu chưa ạ? Thật ra thì em, hmmm, em để ý anh lâu rồi, anh siêu giỏi luôn nên em muốn theo đuổi anh!"

Thật là thẳng thắn và dũng cảm, First lại nghĩ đến khuôn mặt hồng hồng của người kia, hừ, không biết bao giờ mới nghe được mấy lời này từ cậu ấy nhỉ? 

"Vì sao cô lại nghĩ mình thích tôi vậy?"

"Thì ai mà không thích anh ạ?"

Có đấy, thật là khổ tâm!

"Claire, có đôi khi giữa hâm mộ và yêu thích là hai phạm trù rất dễ lẫn lộn vào nhau. Với lại, tôi có người mình thích rồi"

"WOW, ai vậy ạ? Em cũng muốn diện kiến người đó!"

"Cô không thấy... buồn à?"

"Sao phải buồn? Anh đã bảo rất dễ lẫn lộn mà, lúc nghe anh nói đã thích người khác em chỉ thấy hào hứng muốn biết đó là ai thôi. Em nghĩ chắc là anh nói đúng"

"Nếu muốn biết, hãy trả lời tôi một vấn đề"

Claire nhìn anh khó hiểu nhưng cũng rất tò mò, không ngờ anh ấy lại chịu cởi mở nói ra với cô. 

"Cô và Khaotung là mối quan hệ như thế nào?"

"Hở? anh ấy giống anh Hai em vậy á, P'Khaotung không kể cho anh nghe ạ? Tụi em biết nhau từ nhỏ rồi, ba em là tiền bối của chú Thanawat. Rồi ba đưa em đi du học nên mãi gần đây mới gặp lại nhau. Sao anh ấy không kể cho anh nhỉ, mẹ em hay nấu đồ ăn trưa cho ảnh lắm, em thấy hai người ngồi ăn cùng nhau mà..."

First vỡ lẽ, thì ra là vậy nên Khaotung mới săn sóc cho cô em gái này như thế.

"Nhưng mà... P'Khaotung thì liên quan gì ạ? Chẳng lẽ hai người cùng thích 1 người? P'Khaotung đúng là kiểu người cuồng công việc, em chưa từng nghe nói anh ấy để ý hay hẹn hò với ai"

"Vậy sao?"

"Vâng!"

"Cám ơn cô, giúp tôi xếp tiếp nhé, tôi có việc đi đây chút"

Người đối diện tặng cho cô một nụ cười điển trai.

"À, dạ vâng"

First nhanh chóng biến mất ở cửa, mãi một hồi Claire mới nhận ra, luật sư Kanaphan, anh chưa nói người đó là ai mà?!?!

----

Khaotung đã xong phần việc của mình, cậu tìm một góc khuất có ghế đá. 

"Sao lại ở đây?"

"Ò, nghỉ chút thôi, anh xong việc rồi à?"

"Ừ, cho cậu"

First đưa cậu một chai nước cam, loại có tép cam nhỏ bên trong mà cậu hay uống.

"Mệt không?"

"Không sao hết, cũng sắp tới giờ về rồi"

"Chắc là tôi không về cùng đoàn đâu"

Khaotung đang uống nước cam thì dừng lại.

"..."

"Phu nhân gọi tôi đi ăn cùng mẹ con bà ấy"

Khaotung chột dạ, thấy nước cam đăng đắng, cậu đóng nắp bình lại.

"Vậy ba người đi ăn vui vẻ, phu nhân có vẻ rất thích anh"

"Ừm, bà ấy nói Claire hay kể về tôi, tôi tưởng cô ấy phải kể về cậu mới đúng, bất ngờ ghê"

"Cũng không lạ, bởi Claire thích..."

"Sao?"

"À, không gì. Phu nhân rất tốt, sau này anh gặp ngài thẩm phán thì mới khó hơn một chút"

First nhìn khuôn mặt tối sầm của cậu, lại cố nghĩ ra thêm mấy câu mập mờ.

Để xem cậu cứng rắn tới bao lâu, anh sẽ làm cậu phải thể hiện cảm xúc thật cho bằng được, biết Claire thích anh còn cố tình đẩy cô ấy đến bên cạnh anh? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

"Cậu thấy Claire thế nào? Hôm nay gặp phu nhân thì mới thấy đúng là bà dạy Claire rất tốt, hèn gì hằng ngày cậu hay khen và cất nhắc cô ấy"

Phu nhân dạy dỗ tốt nên Claire mới trở thành người thành thật và hào sảng như khi nãy.

"Anh thấy vậy à? Vậy anh, có thích cô ấy không?"

"Thích chứ, tôi thích những người tốt mà"

"Vậy à, người tốt gặp người tốt là ổn rồi"

Khaotung cố gượng cười, cậu nhìn nét mặt đầy vui vẻ của anh mà lòng nặng trĩu.

"Tới giờ rồi, chúng ta ra chào hỏi phu nhân đi, Khaotung"

Phu nhân rất hài lòng vì mọi thứ diễn ra suôn sẻ tốt đẹp.

"Aw, Khaotung, sắc mặt làm sao vậy con? Không khỏe chỗ nào à?"

"Cháu không sao, không sao. Chắc do hôm nay bận chút thôi"

"Đi ăn cùng nhau con nhé? Bác đã gọi cả First"

Mới đó mà đã thân thiết vậy rồi.

"Cháu có hẹn trước với bạn rồi ạ, để khi khác"

"Bác đi trước nhé"

"Đi cẩn thận ạ"

-------

"Khaotung! Khaotung!"

"Hở?"

"Cậu nghĩ cái gì mà nhập tâm quá vậy?"

"Không có gì?"

Neo đang lái xe, anh ta gọi mấy lần mà Khaotung chẳng lên tiếng.

Khaotung có hẹn với bạn thật, là Neo. Hôm nay anh ta đã đi bàn việc với vài doanh nghiệp để đem hợp đồng luật sư độc quyền về cho văn phòng, vừa hay lúc nãy cậu không biết từ chối thế nào thì nhận được cuộc gọi từ Neo.

Neo nhìn bạn mình, có lẽ tình trạng thơ thẩn này liên quan đến cuộc gọi lúc nãy anh nhận từ luật sư Kanaphan rồi. Anh ta bàn việc xong với đối tác thì tính đi về nhà ngủ, ai ngờ lại được giao phó cho nhiệm vụ 'hộ tống' Khaotung đến nhà hàng ăn cơm.

Lỡ làm ông mai thì phải đành làm cho trót, haizz.

Nhà hàng có không khí ấm cúng, thích hợp để gia đình tụ họp. Vì chỉ đi ăn bình thường nên bọn họ không đặt phòng ăn riêng, Neo dẫn cậu đến ngồi một bàn ở trên tầng lầu, có thể quan sát rõ sự náo nhiệt ở bên dưới.

First? Thì ra phu nhân cũng lựa chọn nhà hàng này, trùng hợp vậy sao?

Khaotung không tập trung nổi vào bữa ăn, chốc chốc lại nhìn xuống phía 3 người bên dưới cười nói. 

"Ơ, đó không phải là Claire và First à? Người phụ nữ đối diện là ai thế?" - Neo giả bộ ngạc nhiên.

"Là mẹ của Claire" - Khaotung lơ đễnh đáp lời.

"Hóa ra là vậy, đây có thể xem như một buổi ra mắt phụ huynh không vậy? Cậu xem, không khí rất tốt, xuống chào hỏi không?"

"Đừng, để cho họ không gian riêng"

"Sắc mặt cậu không tốt lắm, ổn không vậy?"

"Vẫn ổn mà, ăn nhanh đi rồi chúng ta về văn phòng"

"Cậu có thấy hai người kia xứng đôi không? Có khi năm sau văn phòng ta lại có tin vui cũng nên"

"Đâu phải cứ gặp phụ huynh là sẽ tiến tới với nhau!"

Khaotung buộc miệng.

"Cũng đúng, nhưng tôi thấy khả năng tôi nói cao lắm, trai tài gái sắc, First bao lâu nay cũng chưa có ai"

"Tôi vào nhà vệ sinh chút"

Khaotung bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, người tránh né là mày, thì bây giờ người ta đi tìm hạnh phúc mày phải vui lên chứ!

Cậu vừa rời đi thì Neo lại cười thích thú, nhấc máy nhắn tin cho kẻ chủ mưu.

Kế hoạch thành công, đại bàng xin thông báo mèo con đã rời khỏi ổ,còn lại anh tự xử.

First nhếch môi, chào tạm biệt phu nhân nhanh chóng đi theo Khaotung.

Cậu dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo chút, lại nghĩ về mấy lời First và Neo nói. Luật sư Thanawat luôn tự tin phản biện trước tòa lúc này bối rối không thôi, nghĩ xem, nên làm sao đây? 

Nói hay không nói? Có nên giữ First lại không? Có quá muộn không? First thích Claire thật thì phải làm sao? Ngốc quá đi đáng ra Khaotung nên ngộ ra điều này sớm hơn chứ.

Mất rồi mới biết hối hận, thích thì cứ nói là thích, nghĩ nhiều làm gì.

"Cậu cũng hẹn bạn ở đây à?"

Khaotung giật mình vì giọng nói quen thuộc.

"À, ừ, trùng hợp quá. Tôi, tôi xong rồi, đi trước"

Cậu vẫn là không đủ dũng khí.

"Cẩn thận!"

Cậu quá vội vàng nên chẳng để ý điều gì, áo khoác ngoài đặt trên bồn rửa tay vì được cầm lên quá nhanh đã kéo rơi vài đồ vật trang trí, Khaotung không ý thức được lên đạp phải, xém tí té bị thương rồi.

May mà First đã nhanh chóng đón lấy cậu.

Tư thế của hai người lúc này có hơi... mờ ám.

"Có làm sao không?"

"Tôi, tôi không sao"

Khaotung muốn tự mình đứng lên nhưng có vẻ cổ chân đã bị trật nhẹ mất rồi, có hơi nhói đau.

"Để tôi xem"

"Tôi đã nói là không sao, anh buông ra đi"

"Khaotung! Cậu sao vậy?"

"Tôi, không, sao , hết!"

"Vậy để tôi xem thử một chút không được à? Sao phải cố chấp như vậy? Tôi thậm chí còn không được phép quan tâm cậu hả?"

"Người anh cần quan tâm đâu phải tôi..."

"Cậu nói gì?"

"Tôi nói người anh cần quan tâm không phải tôi!"

Bó tay, đến mức này còn bướng!

"Không quan tâm cậu thì tôi quan tâm ai?"

"Thì 'người tốt' của anh ấy. Bỏ tôi ra"

Ghen rồi à, tốt!

"Không..."

Đột nhiên có tiếng giày da, âm thanh như gần như xa vang lên ngoài cửa toilet.

"Ba tới rồi, ba vào nhà vệ sinh, con gái và mẹ đợi ba nhé, rồi, ba ăn rồi, không cần gọi thêm đâu, gặp con sau"

NGÀI THẨM PHÁN?

Khaotung cứng người, không thể để ngài Thẩm phán thấy hai người được!

Trời ơi khổ thật chứ...

Khaotung theo bản năng đứng phắt dậy mà quên mất cái chân đang đau của mình, khập khiễng vội lôi kéo First cùng trốn vào 1 phòng trong nhà vệ sinh.

"Khaotung..."

"Suỵt, ba của Claire đang ở ngoài kia, nhỏ giọng chút"

"Vậy sao không chào hỏi, ra chào ông ấy thôi"

Điên mất, bây giờ hai người cùng bước ra từ 1 phòng thì coi có giống bị bắt gian không?

"Không được, bác ấy sẽ biết..."

"Biết gì, biết cậu đang ở cùng tôi hả?"

"Hả?"

Ừ nhỉ, thấy hai người ở đây thì sao, cậu đúng là có tật giật mình.

First cười khẽ, trông cậu ngơ ngác đáng yêu ghê. Anh dán sát vào người Khaotung.

"Biết gì nhỉ, hai người con trai ở cùng nhau thì có làm sao, đúng không? Vậy sao cậu lại lo sợ, Khaotung, có phải vì cậu có suy nghĩ không đứng đắn với tôi phải không?"

Anh lặp lại hành động cũ, dùng tay miết nhẹ vành tai cậu.

"Khaotung, vì sao phải chạy trốn vậy, hửm? Còn có... cậu muốn đẩy tôi ra xa, muốn thể hiện mình thân thiết với người khác hơn tôi nhưng lại lo tôi mệt, lo tôi sẽ đói bụng, rốt cuộc ý cậu là sao thế?"

"Tôi không có"

Khaotung vội lớn giọng phản đối.

"Suỵt, người bên ngoài sẽ nghe thấy đó. Nếu vậy còn lúc này là sao, cậu thấy tôi đi cùng người khác thì tâm trạng không tốt. Khaotung, thành thật với bản thân một lần được không, rằng cậu thích..."

"Tôi nói là tôi không có!"

"Nhưng tôi thì có, tôi thích cậu, nếu không thích cậu thì vì sao tôi muốn quan tâm chăm sóc cậu chứ? Nếu không thích cậu thì sao tôi phải ghen khi cậu ở cùng người khác? Tôi ghen! Khaotung, nghe đây, tôi thích cậu, muốn ở cạnh cậu, điều đó có nghĩa là tôi không cho phép bất cứ ai ở bên cạnh tôi mập mờ để cậu hiểu lầm"

"Claire thì sao?"

"Claire là em gái cậu, gọi tôi một tiếng anh rể"

Ngang ngược bá đạo!

"Anh... Claire thích anh mà?"

"Nếu thích tôi thì đã không diễn cùng tôi rồi"

HẢ?

"Neo cũng là người phe anh?"

"Đúng"

"Lưu manh!"

"Không lưu manh thì sao biết cậu cũng vì tôi mà ghen tuông chứ?"

"Tôi không..."

First chặn người đối diện lại bằng một nụ hôn, cứng đầu quá đi mất anh cũng chẳng biết phải làm sao để uốn nắn nữa, hôn đã rồi tính.

Khác với suy nghĩ của First, chỉ một khoảnh khắc sau đó thôi Khaotung bỗng nhiên chủ động, cậu đáp lại anh mãnh liệt, thậm chí còn... cắn anh một cái!

Cậu đây là đang trả thù hở?

Khaotung tự tung tự tác một hồi lại quay về với trạng thái ngại ngùng, mình vừa làm gì vậy... cắn First chảy máu rồi.

Ý là... lúc đó cảm xúc điều khiển lí trí, cậu cũng không biết sao lại bốc đồng vậy nữa.

"Khaotung, cậu chịu trách nhiệm đi"

"Hở?"

"Cậu cắn tôi chảy máu, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi chứ"

"Không chịu"

"Không chịu?" 

First lại lao đến, nụ hôn lúc này còn mãnh liệt hơn ban nãy, Khaotung thậm chí có thể cảm nhận rõ mùi vị ngọt ngào, cậu đắm chìm hoàn toàn.

"Bây giờ đã chịu chưa? Nếu còn không chịu thì tôi sẽ..."

First nhướng mày khiêu khích, vừa nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu vừa làm động tác tháo cúc áo.

"Chịu mà..."

"Chịu gì?"

"Anh!"

Khaotung để ý người bên ngoài đã rời đi, cậu toang chạy ra khỏi toilet nhưng đã nhanh chóng bị First bắt lại ngay ngã rẽ hành lang.

"Tôi làm sao? Cậu chịu làm gì cho tôi, hửm, Khaotung?"

"Chịu trách nhiệm với anh"

"Trách nhiệm gì?"

"Thì chăm sóc vết thương cho anh..."

Cậu ngượng ngùng đánh trống lãng.

"Khaotung, đừng nghịch. Nói lại xem nào"

"Không biết"

First hết cách, nâng cằm cậu lên.

"Khaotung..."

Để xem ai là gà, ai là thóc, ai là người vội. Người bị tính kế là cậu, bây giờ cậu đã tỉnh táo lại rồi nhé.

"Tôi..."

Cậu nhịn cười nhìn khuôn mặt ngóng chờ của First.

"...sẽ chịu trách nhiệm với anh..."

Cậu cố tình kéo dài câu nói.

Người đối diện sốt ruột chết mất.

"...cả đời."

-----

First không cho cậu đắc ý lâu, anh nắm chặt tay cậu đưa đến trước mặt cả gia đình ngài Thẩm phán và Neo ngay sau đó.

Ngoại trừ ngài Thẩm phán có hơi bất ngờ thì ba người kia mắt sáng bừng cười tươi rói.

First hí hửng đan tay cậu, hơi giơ lên có chút trẻ con, giống mấy tên nhóc mới biết yêu vậy đó, tuyên bố hùng hồn một câu thành công tốt đẹp.

Ngài Thẩm phán nhìn tay hai người, rồi lại nhìn mặt cậu, không biết nghĩ gì mà gật gù mỉm cười.

"Vậy là năm sau bác có thể được uống rượu mừng rồi"

Khaotung nắm chặt tay First hơn, cậu bất giác cười tươi khi nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của anh.

Tình yêu thì ra chỉ đơn giản thế này thôi, tin tưởng bản thân và nói cho người ấy biết, nghĩ nhiều làm gì để rồi cả hai bỏ lỡ biết bao khoảnh khắc tốt đẹp bên cạnh nhau.

Cũng không phải lúc nào cũng có người chủ động yêu thương ta như cách First đã giữ Khaotung lại, nhỉ?

---------------

Lại hoàn thành xong một câu chuyện nữa rồi ~

Cảm ơn các bạn vì đã luôn theo dõi FirstKhaotung đa vũ trụ của mình, rak mak naa ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net