Những cuộc gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần đó, tôi thường xuyên tìm đến nhà chàng cùng lý do quen thuộc là tới chơi với Selen, nhưng nếu không có cô ả ở nhà thì chắc tôi sẽ còn vui hơn thế. Và cái ngày mà tôi luôn mong ước đó cũng tới, giống như Chúa, Người cuối cùng cũng chịu để mắt tới tôi một ngày vậy. Selen vắng nhà, cô ả cùng mẹ vào thị trấn làm vài việc mà Flechazo nói là "việc của phụ nữ". Chút nữa thôi, tôi gần như sắp hét lên vì vui sướng khi chàng ở ngay trước mặt tôi, và tuyệt hơn cả thế, chỉ có mình chàng.

Tôi ngỏ ý muốn vào nhà đợi, "em sẽ vào và chia sẻ với tôi về những cuốn sách của em", chàng nói thế rồi cười. Flechazo chẳng biết, nếu chàng cười như thế với tôi thêm một lần nữa có lẽ không phải sách mà cả thân xác tôi cũng sẵn sàng cho chàng, có khi nó vốn dĩ đã là của chàng. Và tôi vui lắm khi biết chàng có hứng thú với sở thích của tôi, điều đó khiến tôi thấy mình dường như gần chàng rất nhiều, so với việc vài tuần qua ngoài câu chào buổi sáng mỗi khi tôi tìm tới Selen hay chào tạm biệt lúc ra về. Tôi đã từng muốn làm thân với chàng giống như những người bạn, giống như tôi và Selen, vì tôi biết mình không thể đứng cạnh chàng với tư cách là bạn gái, bạn trai thì lại càng không. Nên dù gần về thể xác đi chăng nữa, tâm hồn tôi và chàng lại chưa từng gần nhau.

Một lần nữa, tôi tìm đến gốc đào, nhưng không phải với Selen như thường ngày, mà là với chàng.

"Em không nghĩ anh muốn đọc chúng."

"Em không nghĩ tôi muốn đọc chúng?"

Chàng nhại lại lời tôi, tôi thích thế, giống như chàng rất để tâm, mà cũng giống như chàng muốn hỏi tôi cho ra nhẽ.

"Aimons toujours! Aimons encore!

Quand l'amour s'en va, l'espoir fuit.

L'amour, c'est le cri de l'aurore,

L'amour c'est l'hymne de la nuit."

"Aimons toujours aimons encore" Chàng ngắt lời tôi. "Victor Hugo."

"Em thích nó nhất." Tôi nói nhi nhí trong miệng, có khi là thì thầm. "Và đọc nó nhiều nhất."

Chàng nhìn thẳng vào mắt tôi, còn tôi thì lảng tránh và đánh ánh mắt về phía giàn hồng leo trên bờ tường phủ rêu, cái bờ tường bao bọc mảnh đất của gia đình chàng. Rồi tôi làm bộ như không biết chàng đang nhìn mình, nhưng thực chất là tôi sợ ánh mắt giống như đang dò xét của chàng, Flechazo có thể sẽ biết đến "nó" - thứ không đáng xuất hiện, thứ có thể hủy hoại cuộc đời chàng. Nhưng tôi cũng muốn chàng biết, vì tôi không biết, và vì tôi chỉ có thể nhắc đến "nó" với chàng. Flechazo có cho tôi cơ hội đó không? Nếu là có, tôi sẽ kể chàng nghe những đêm tôi thao thức nghĩ về làn da, mái tóc, cả đôi mắt có khi lạnh nhạt của chàng, áo phông xanh da trời, đôi giày sờn, nước chanh, và... cả Selen nữa. Tôi có lỗi với cô ả, phải, tôi đã lợi dụng - có lẽ vậy - tình bạn của chúng tôi, vì cái sự yêu mà ích kỉ đến phát hờn kia. Nhưng tôi không tiếc, tôi dung túng cho lỗi sai của mình, nhưng dù có hối hận tôi vẫn muốn được cạnh chàng, bằng bất cứ giá nào, kể cả đó là lần cuối chúng tôi gặp nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net