Marco Reus And Scarlett Gartmann (Tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Reus chở Scarlett về đến nhà cô, như thường lệ, anh luôn xuống thật nhanh để mở cửa

- Cảm ơn anh ! - Scarlett nói rồi bước ra ngoài

- Buổi tối tuyệt vời lắm. Cảm ơn anh ! - Cô cười

- Không có gì đâu. Tôi mới phải cảm ơn cô chứ. Nhờ cô mà tôi thoát con bé Eloise đấy ! - Reus nói

Cả cô và anh đều bật cười. Cả hai đều không muốn dừng lại khoảnh khắc này...

- Cô ngủ ngon nhé ! - Reus nói

- Anh cũng vậy. Merry Christmas ! - Cô đáp

- Merry Christmas ! - Reus nói thầm

Scarlett mở cổng và bước vào nhà. Cô cũng chào Reus vài lần nữa rồi mới đóng cửa thật sự. Anh cũng chờ cô vào nhà hẳn rồi mới đi...

Cô bật đèn rồi ngồi xuống ghế. Cười một mình...

"Mày đang yêu sao, Scarlett ? Mới chỉ có vài lần gặp thôi đấy !" - Cô nghĩ rồi lại bật cười

Reus cũng về đến nhà. Anh cũng ngồi vào ghế một lát rồi mới lên phòng...

Mẹ anh bỗng từ cầu thang xuống

- Mẹ ? Mẹ chưa ngủ ạ ?

- Mẹ chờ con về rồi mới ngủ !

- Có chuyện gì vậy ạ ? - Anh thắc mắc

Bà Maddie nhìn Reus bằng đôi mắt hiền lành và có gì đó hài lòng. Bà mở lời trước:

- Con yêu cô bé đó rồi phải không ?

- Dạ đâu ạ ? - Anh gãi đầu - Con mới gặp cô ấy vài lần. Thích còn chưa nói đến được cơ !

- Ánh mắt đấy. Mẹ lần đầu thấy đấy. Nhưng mẹ hiểu nó là gì. Nói thật được không ? - Bà Maddie tiếp tục

- Thật sự con không biết - Anh bối rối - Sau khi chia tay với Carol, con thật sự...

- Scarlett rất tuyệt vời đấy ! - Bà Maddie nói - Mẹ thích ánh mắt của cô ấy. Và con bé rất hiền nữa !

- Cô ấy mạnh mẽ hơn mẹ nghĩ đấy. Những gì cô ấy trải qua có lẽ con cũng chưa chắc làm được ! - Anh nói có một chút gì đó khá tự hào về cô. Chính anh cũng không hiểu

- Kể cho mẹ được chứ ? Lại là ánh mắt đấy rồi đấy ! - Bà Maddie lại tiếp tục đùa con trai

- Khi mọi người hỏi về gia đình cô ấy, con đã phải tránh đi, là cũng có lí do. Cô ấy đến đây sống vì gia đình. Bố cô ấy là mafia, ông ta dính dáng đến ma túy, sốc thuốc và chết. Còn mẹ cô ấy thì cũng không ra gì, giống ông ta. Và người chú còn là chủ của nhà thổ. Scarlett muốn tìm chính mình, nên Dortmund... - Reus dừng lại. Anh nhắc lại điều đó một cách khó khăn

- Mẹ hiểu con như nào. Mẹ đã sống với hơn 20 năm rồi đấy ! - Bà nắm lấy tay con trai

- Đừng để mất cô ấy. Mẹ khuyên thật đấy. Hãy nghe lời trái tim con thử một lần xem ! - Bà đứng lên rồi hôn lên trán Reus - Ngủ ngon, con trai !

- Mẹ cũng vậy. Merry Christmas...

Sau khi mẹ anh đã lên nhà, anh lại càng bối rối hơn về chính cảm xúc của mình. Cô ấy đẹp và giỏi. Hơn nữa, rất mạnh mẽ. Ở bên cô ấy, anh cảm giác như mình luôn bình yên vậy...

"Mày mới gặp cô ấy vài lần đấy, Marco ạ !"

"Đừng nói là mày yêu cô ấy rồi đấy !" - Anh bật cười với chính mình. Thôi thì cứ thử nghe theo trái tim một lần vậy !

Ngày nghỉ lễ Giáng sinh kết thúc cũng là lúc mọi người quay trở lại làm việc. Reus thì tiếp tục chuỗi trận đấu tuần này qua tuần khác của mình. Scarlett tiếp tục có những photoshot và các bài báo phải viết

Một buổi tối...

- Thật chứ ? Anh đã từng đại diện trường đi thi quốc gia và chọn bản nhạc đơn giản chỉ vì lười tập ? - Scarlett bật cười sau câu chuyện Reus kể khi anh học lớp 2, cả hai đang ngồi gần cửa sổ tại một quán cà phê vào một ngày tháng 2...

- Phải đấy. Lúc nào cũng là tôi đi thi. Thực sự là tôi đã cố dành giải bét để năm sau trường chọn người khác. Nhưng không. Tôi vẫn được giải nhì. Và cuối cùng, vẫn là tôi ở các năm sau - Reus cũng bật cười vì chuyện của chính mình

- Có lẽ dễ của anh là khó với người khác ?

- Không. Vì khi đó tôi đã sửa lại rất nhiều hợp âm. Có lẽ điểm sáng tạo cũng được khá khá !

- Sửa cả nhạc của Chopin ? - Scarlett ngạc nhiên

- Chopin hay ai thì cũng vậy thôi. Tôi luôn biết mình có thể làm khác họ ! - Reus tự hào

- Hồi còn ở Hagen, tôi cũng từng đi thi sáng tác truyện. Tôi cũng được giải cao. Nhưng điều đó càng làm tôi bị ghét nhiều hơn nữa ! - Mắt cô đượm buồn, nhưng vẫn nở nụ cười thật đẹp - Tác phẩm của tôi lúc đó, khá hay. Tôi đã viết về hai người luật sư, nàng và chàng đều tóc vàng... Nhờ có tác phẩm đó, tôi đã đến được với Dortmund...

- Thú vị đấy ! - Reus chen ngang - Tóc vàng. Khá là thú vị

- Thực sự thì... Những cô gái có bộ tóc màu vàng luôn phải cố gắng hơn người thường ! - Scarlett nói - Họ luôn phải vượt qua định kiến về "tóc vàng hoe"

- Legally Blonde ? - Reus có lẽ đọc được tâm trí Scarlett - Tôi cũng khá thích bộ phim đấy !

- Tôi cũng rất thích bộ phim đó - Reus đã đúng - Nhờ có Elle Woods mà tôi luôn có động lực

Reus hướng sang một vấn đề khác :

- Scarlett, tôi rất thích tên cô. Ai là người đặt cho cô cái tên đấy ?

Scarlett bỗng thấy ngượng ngùng. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng người đang qua lại...

- Bà tôi đấy ! - Cô mỉm cười nhẹ - Bà cũng mất lâu rồi. Có lẽ cái tên tôi là điều cuối cùng tôi nhớ đến

- Tôi xin lỗi...

- Không sao. Tôi cũng còn nhỏ nên không nhớ bà như thế nào

- Tôi hy vọng trong tương lai tôi sẽ đọc được tác phẩm của cô ! -Reus lại tiếp tục đổi chủ đề

- Điều đó thì thực sự tôi phải xem xét đấy ! - Scarlett cười

- Đổi lại, cô sẽ có vé đi xem Dortmund cả mùa ! - Reus "trao đổi"

- Anh biết là tôi có thể mua nguyên vé của Dortmund trong nhiều mùa liền mà !

- Dĩ nhiên là tôi biết. Nhưng tôi chỉ muốn đọc truyện của cô thôi

- Tôi sẽ tiếp tục xem xét. Không dễ thế được đâu ! - Scarlett bật cười

Reus sực nhớ ra...

- Chủ nhật này, cô rảnh chứ ?

- Chắc chắn rồi !

- Vậy thì cô phải đến trận đấu của tôi với Sturtgart đấy. Hứa với tôi đi ! - Reus nói

- Được thôi. Nhưng tại sao vậy ? Tôi đã đến rất nhiều lần rồi mà ? - Scarlett thắc mắc trước thái độ của Reus

- Có điều tôi thực sự muốn nói với cô đấy !

Scarlett nghĩ lại lời nó đó. Cô lại trở nên bối rối...

Có điều gì quan trọng thật sao ? Quan trọng đến mức như vậy sao ?

Hay anh sẽ chuyển đi nơi khác ? Anh hay Tây Ban Nha ? Biết đâu đó...

Không thể. Vì chắc chắn anh sẽ ở lại Dortmund. Chính anh đã nói vậy mà. Và cô là người kiểm chứng

Vậy lí do thật sự là gì ?

Cô chỉ sợ anh đi khỏi đây... Mãi mãi...

Chủ nhật...

Reus đưa mắt tìm Scarlett quanh Signal Iduna Park

Trận đấu còn 20 phút nữa mới bắt đầu...

- Tìm kiếm cô gái nào sao, con trai ?
- HLV Thomas Tuchel từ đằng sau gì đập vai Reus

- Tại sao thầy biết vậy ?

- Một chút kinh nghiệm từ Jurgen truyền lại cho tôi về các cậu thôi. Hoá ra ánh mắt mà Klopp nói đến là đấy !

- Ý thầy là sao ? - Reus mông lung

- Hãy bắt lấy cơ hội thật nhanh chóng, con trai, nếu con không muốn nó mất đi. Không chỉ trong bóng đá đâu, mọi việc đều phải như thế ! - Ông Tuchel nói rồi quay lưng bước đi

Reus vẫn lơ mơ, chưa hiểu tại sao thầy mình lại nói vậy...

"Giờ thì con hiểu rồi. Cảm ơn thầy. Con sẽ không sợ hãi nữa !" - Reus chợt nhận ra ý đồ của HLV Tuchel

Anh vẫn quá quen với gương mặt Jurgen Klopp, nên việc làm quen và nói chuyện với Thomas Tuchel vẫn đang trong giai đoạn tiếp tục tiến triển. Tuchel cũng quan tâm đến học trò theo cách riêng của mình, có thể không quá gần gũi như Jurgen Klopp nhưng ông quan tâm theo một kiểu khác.

20 phút sau...

Người người đã lấp gần kín sân vận động

Scarlett ngồi ở vị trí rất gần với sân, nơi cô có trẻ chiêm ngưỡng mọi khoảnh khắc một cách dễ dàng...

Cô đưa mắt tìm Reus...

Reus đưa mắt tìm Scarlett...

Đôi mắt cô và anh gặp nhau...

Scarlett cười, vẫy tay với Reus, Reus cũng làm y chang vậy...

"Anh ấy luôn thân thiện với trẻ con" - Cô thầm nghĩ khi thấy Reus đứng sau cậu nhọc đang mặc áo Dortmund

Trận đấu bắt đầu...

Dortmund hoàn toàn lấn lướt Sturtgart. Đẳng cấp của họ không thể chối cãi

Phút 55 của hiệp 2...

Reus đang có bóng. Anh truyền cho Erik Durm, rồi đến Ilkay Gundogan. Mọi  thứ hoàn hảo...

Reus đối diện khung thành, Ilkay truyền bóng...

Và...

Vào...

2-0 cho Dortmund...

Reus chợt nhận ra điều phải làm. Anh chạy về phía Scarlett, giơ lên hình trái tim, hướng thẳng đến cô....

Scarlett đang tận hưởng niềm vui khi Reus ghi bàn, thì...

Anh đã hướng trái tim của mình đến cô ?

Cô đang hết sức bối rối, và tràn đầy sự ngạc nhiên...

Cô nhoẻn miệng cười với anh, anh cũng vậy

Nếu cô không nhầm thì đồng đội của anh đang trêu chọc anh, có lẽ là về việc anh "vừa mới tỏ tình"

- Khá lắm, con trai ! - HLV Tuchel nói vọng ra từ ngoài đường pitch

- Tôi không nghĩ cậu lại có thể tỏ tỉnh công khai thế đâu. Nhất là cậu còn rất kín tiếng - Erik đùa cợt

Anh lại bật cười. Mãn nguyện...

Kết thúc trận đấu...

Nhờ có lời qua tiếng lại của Reus vài lần trước đây, Scarlett có thể vào thẳng khu vực sân như bạn gái hay vợ các cầu thủ khác

Cô đi thẳng tới chỗ Reus. Hai người đứng đối mặt nhau...

- Điều đó. Là gì ? - Scarlett quàng tay qua cổ Reus...

- Anh nghĩ là bàn thắng đó anh dành cho em... - Reus nói. Có lẽ anh đang vui. Rất vui. Anh vòng tay qua eo Scarlett, để đảm bảo rằng cô không thể đi đâu hết được nữa

- Chỉ vậy thôi sao ? - Scarlett cười

- Làm bạn gái anh nhé ? - Reus nói - Nếu em không đồng ý, thật sự sẽ là rắc rối lớn cho em đấy. Khi mà ở giữa Signal Iduna Park, nơi có hàng triệu CĐV tuyệt vời nhất thế giới, và trước mặt đồng đội của anh nữa...

- Hơn nữa, em nên nhớ em đang ở trong vòng tay của anh, nên nếu em không đồng ý, anh phải giữ em ở lại đây hết đêm mất !

Scarlett bật cười. Cô chưa bao giờ hạnh phúc như thế này...

- Ai lại muốn ra khỏi vòng tay của chàng trai đẹp trai nhất thế giới chứ ?

Cô tiến đến sát anh hơn. Và...

Môi của anh đã chạm vào môi cô...

Cả Signal Iduna Park lúc này như Dortmund vô địch C1 vậy. Ai cũng phát cuồng vì nụ hôn của hai người...

Anh và cô tạm dừng lại. Mọi thứ vẫn như trong mơ vậy.

Scarlett và Reus nhìn nhau, rồi cùng nhau bật cười nhẹ...

Cô và Reus đều phải quay ra, ngừng nhìn nhau khi đồng đội của anh đang thi nhau hò hét

- Hay lắm, Marco. Tôi cũng phải học tập cậu một ngày nào đó ! - Ilkay Gundogan đùa

- Em trai tôi đã có bạn gái rồi ! - Giờ đến lượt Hummels...

- Tuyệt vời lắm, con trai ! Lần đầu thầy được chiêm ngưỡng bạn gái của cậu đấy ! -  HLV Tuchel cũng góp vui

Scarlett và Reus đều phải bật cười. Mọi thứ dường như quá đỗi hoàn hảo.

Hai người lại ngập tràn trong ánh mắt của nhau...

Họ lại tiếp tục nhẹ nhàng chạm môi, một lần nữa...

Rồi cuối cùng là cái ôm thật chặt...

- Em biết chứ ? Sắp Valentine rồi đấy ! - Reus thì thầm vào tai Scarlett

- Anh còn nhớ hôm Giáng Sinh, lúc mà mình cùng nhau đi ra cửa nhà anh không ? - Scarlett nói nhỏ - Anh và em đã đứng dưới cây tầm gửi...

- Sao mà anh quên được chứ ? Nếu không phải mẹ anh dễ tính, chúng ta đã phải hôn nhau rồi đấy !

- Dù thế nào, vẫn đúng theo người ta kể... - Scarlett nói

- Đó là sự khởi đầu của một tình yêu đẹp ! - Reus hoàn thành nốt vế câu sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net