[VÌ EM] chap 13: phụ thuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ui da, đau đầu quá đi thôi, ai cầm búa đánh vào đầu tôi vậy.

Tôi tỉnh dậy sau cơn say xỉn ở chỗ hát hôm qua. Ể sao mình lại ở nhà vậy *tôi tự hỏi bản thân mình*.

Chắc là Sam với anh Richie đã đưa tôi về nhưng sao tôi lại chẳng nhớ cái gì hết vậy nhỉ.

*ting ting* thông báo tin nhắn điện thoại. Là nhóm hội "Conan" của tôi.

Sam: Ôi chời Beck bà về nhà an toàn không vậy rep tin nhắn tui đi mà.

Kade: Beck my idol ơi cậu đâu rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii?

Mon: Cậu thích my idol không Kade, tui block cậu nhen.

Kade: Hoi mà baby đừng giận tớ lo cho cậu ấy thôi mà.

Ủa khoan, sao Sam với các cậu ấy lại nhắn như vậy với tôi nhỉ? Tôi tưởng hôm qua bọn họ đưa tôi về.

Tee: Ôi~~~ mới sáng ra các cậu nhắn gì rùm ben lên vậy. Beck về nhà rồi.

Ồ, hoá ra là Tee đưa tôi về sao.

Tôi: Tớ tưởng Sam đưa tớ về chứ. Hoá ra là Tee, cám ơn cậu đưa tớ về nhà nhé, tớ tưởng hôm qua sắp ngất ra đấy.

Tôi nhắn lại với tâm trạng hứng khởi rồi đột nhiên khựng lại khi thấy Tee trả lời line.

Tee: Đâu có. Tớ đâu có đưa cậu về đâu. Là chị Freen đưa cậu về đấy.

Gì vậy? Ai cho tôi biết là tôi đang ở đâu được không? Sao tôi đã cố gắng né tránh chị ấy rồi mà hết lần này đến lần khác cứ phụ thuộc vào chị vậy.

Ôi đau đầu chết mất sao tôi không nhớ việc đêm qua vậy. Không biết tôi có nói gì quá đáng hay bậy bạ với chị không nữa. Cứ như thế tôi nằm ôm gối tận 15 phút đồng hồ cho đến khi anh Richie lên gọi tôi ra ăn sáng. Thôi nào anh ơi, em của anh đang rất tâm trạng đây anh không thấy sao.

Đánh răng rửa mặt xong tôi bước xuống nhà với thân người mệt mỏi thêm cái đầu nặng trịch ấy nữa. Tôi cứ đi vòng vòng tập thể dục trong nhà cho đến khi tôi phát hiện có người đang ngồi trên sofa nhìn lén mình. Ố Mài Gót, cứu tôi, có ai cứu tôi được không? Là chị Freen đấy.

- "Beck nhanh lại đây ăn sáng nào, Freen đợi em nãy giờ rồi đấy."

- "Không sao đâu, để em nó thư giãn đi, đêm qua uống đến cả say mèm mà." Chị Freen cười nói nhìn tôi làm tôi ngượng chết đi được. "Thuốc của em đây, cho người không biết uống rượu bia mà cứ học đòi uống đấy."

- "Dạ em cám ơn." Tôi ấp a ấp úng nói với chị.

- "Tối qua hai đứa đi đâu làm tụi anh tìm mãi vậy? Làm tụi anh phải tự bắt xe đi về đây nè."

Tôi kinh ngạc nhìn anh rồi quay sang nhìn chị còn chị thì nhìn tôi với gương mặt hơi ửng hồng. Gì vậy? Lần đầu tiên tôi thấy chị cũng biết ngại ngùng đấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net