[VÌ EM] chap 4: chị em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Suốt chặng đường về tôi cứ suy nghĩ câu nói của Nop *Chị ấy nhìn tớ ghê lắm, như muốn đem tớ ra bắn luôn đấy. Nếu không phải là người yêu nhau thì làm gì mà đáng sợ vậy, nhìn tớ đằng đằng sát khí luôn á.*

"Beck... Becky... Rebecca... Patricia Armstrong." Tôi hốt hoảng khi chị la lên tên tôi một cách rõ to "Dạ?".

- "Em làm sao vậy? Chị gọi tên em đến khan giọng rồi đây này." Chị hỏi tôi với gương mặt vừa bực bội vừa lo lắng.

- "Dạ?" Tôi lúc đó thì hồn vẫn còn chưa hoàn lại, câu hỏi của Nop cứ quay vòng vòng trong đầu tôi thêm phần gương mặt của chị Freen lúc này càng làm tôi lúng túng đôi phần.

- "Em sao vậy? Lại sốt hay gì à?". Vốn dĩ chị ấy hỏi câu đấy là vì từ lúc nhỏ tôi là cô bé hay bị bệnh. Trời mưa cũng bệnh, thời tiết chuyển mùa cũng bệnh, trời gió nhiều cũng bệnh. Nhiều lúc tôi cũng chán bản thân mình thật sự, cứ khiến cho mọi người phải lo lắng.

- "Dạ đâu có đâu ạ. Em chỉ đang suy nghĩ vài chuyện." Tôi trả lời nhưng lại quay mặt đi chỗ khác vì lúc này gương mặt của chị lại sát gần tôi, cái ánh nhìn hung dữ nhưng đã giảm bớt phần nào từ khi ra khỏi quán trà sữa, nhưng nó vẫn khiến tôi hơi lo lắng.

Nghe thấy tôi nói thế chị liền quay trở về chỗ ngồi của mình "Em suy nghĩ chuyện gì? Không phải đã bảo có chuyện gì cũng nói cho nhau nghe hết sao?". Tay chị vẫn cầm tay lái của chiếc xe Mercedes và dĩ nhiên tôi là người được đặt cách sau bố mẹ chị ấy và ngồi bên tay lái phụ kế chị. Cảm giác thật tuyệt đúng không nào?


- "Em chỉ đang nghĩ về câu nói của Nop, cậu ấy nói...". Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã thấy gương mặt chị thêm phần bực bội "Cậu ta nói cái gì?".

- "Cậu ấy hỏi chị là người yêu của em đúng...?". Tôi không nói hết câu vì tôi muốn thấy thái độ của chị sẽ ra sao khi tôi nói điều đấy. Lòng tôi cũng rất lo lắng không biết câu trả lời của chị như thế nào dù từ trước đến giờ rất nhiều người hỏi câu hỏi đấy với chúng tôi.

- "Chúng mình là chị em mà không phải sao?". Chị im lặng vài giây sau đó trả lời tôi. Câu trả lời khiến tôi thất vọng đôi phần, gương mặt chị ấy vẫn vậy cứ cười cười nói nói như chưa có gì xảy ra mà không biết được rằng có một người ở đây không chỉ muốn làm "chị em" với chị mà còn hơn thế nữa.

Tôi thất vọng quay mặt ra cửa kính nhìn dòng xe chạy. "Sao Nop lại hỏi như vậy với em?" Chị vẫn không thèm nhìn tôi tay cứ cầm vô lăng mà hỏi.

- "Không có gì đâu chị đừng quan tâm." Tôi trả lời một cách cộc lốc.

Suốt chặng đường về nhà tôi cứ đeo tai nghe ngồi nghe nhạc mà không thèm nói chuyện với chị, còn chị thì cũng không nói chuyện với tôi. Mọi lần thì chúng tôi thường hay pha trò với nhau trong xe chị, vừa bật nhạc vừa nhảy theo, cùng nhau quay tiktok rồi đăng lên mạng.

Cuối cùng thì cũng về tới nhà tôi. Tôi tạm biệt chị rồi vào nhà. Còn chị thì chỉ ngồi đó "Tối nay chị qua đón em nha. Nhớ đừng quên buổi tiệc."

Tôi thì ậm ừ cho qua rồi vẫy tay với chị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net