Chap 30: Đỏ mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngành như cô thì có ở đây tự học cũng chẳng tiến bộ được bao nhiêu, không bằng tìm Freen để học chút kỹ năng, đúng là mất bò mới lo làm chuồng.

Những cảnh phía sau đã có sẵn, Becky gấp gáp kéo nàng đi.

Hai người vừa mới đi không lâu, Lux cầm kịch bản đi lại đây để tìm người, muốn thảo luận với Becky về "Kế hoạch của thợ săn và Becca", nhưng lại tốn công vô ích.

Yuki tốt bụng nói cho chị ta biết "Hình như vừa rồi em thấy chị ấy sang phòng sách bên kia với chị Freen."

Lux nâng mí mắt, nói lời "Cảm ơn."

Trong phòng sách, Freen đang giúp Becky làm quen với phân đoạn Becca giả vờ ngoan ngoãn trước mặt ma cà rồng nhưng bị phát hiện.

Eo của Becky đụng vào cạnh bàn làm việc, không còn đường lui.

Ánh mắt của Freen cực kỳ lạnh nhạt "Sợ tôi?"

"Không, không..." Cô cố gắng muốn chứng minh rằng mình vẫn giống mọi khi, nhưng vẫn không có cách nào giả vờ như mình không biết.

Freen càng ngày càng áp sát, một làn gió mát lạnh thổi vào tai cô "Người đến cứu em đang ở đây."

Becky bỗng nhiên trợn to hai mắt.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và đình trệ của cô, Freen đang định dạy cho cô một cách diễn đạt khác thì chợt trông thấy bóng người thấp thoáng ở ngoài cửa phòng sách.

Nàng không làm gián đoạn lối diễn của Becky, một tay kéo cô vào trong ngực mình, đồng thời ngã ngồi xuống ghế.

Freen ngồi ở trên ghế, Becky bị nàng kéo bất ngờ nên không kịp phòng bị, cả người ngã nhào lên ngực nàng.

Becky còn chưa kịp phản ứng, Freen đã nhấc chân cô lên, để cô ngồi đối diện trên chân mình.

Becky bối rối trước một loạt thao tác của nàng, âm thầm khâm phục trong lòng: Dân chuyên nghiệp đúng là khác biệt, tùy tiện diễn thôi mà cũng chân thực đến vậy.

Cô phải nghiêm túc học tập và phối hợp hơn mới được, như vậy mới không lãng phí tấm lòng dạy dỗ nghiêm túc của người ta.

Nói là nói như vậy, nhưng khi cô định diễn tiếp, đầu óc liền trở nên trống rỗng.

Hai người đối mặt với nhau, tư thế vô cùng thân mật, nên trong lúc nhất thời, Becky đã quên mất phải biểu hiện như thế nào.

Cô muốn cắt ngang cảnh này và bảo Freen làm lại từ đầu, nhưng Freen đã trực tiếp ngăn cản ý định của cô bằng hành động của mình "Nghiêm túc một chút, có phải bước tiếp theo nên chỉ ra thân phận của tôi hay không?"

Becky tập trung nhớ lại, giọng nói trở nên run rẩy "Cô, cô là ma cà rồng."

Cơ thể cô run lên, nhưng khi người ngoài nhìn vào lại giống như đang bị trêu ghẹo mà thẹn thùng.

Bóng người ngoài cửa vẫn chưa rời đi, Freen đặt tay trái ra sau đầu cô, đôi mắt sắc bén bắn về phía người phụ nữ ở ngoài cửa.

Lux siết chặt tay, sự bình tĩnh trong mắt rốt cuộc cũng bị phá vỡ.

Becky ngẩng đầu nhìn Freen, cảm nhận được một bàn tay đang ôm lấy cổ mình, từng tấc da thịt mà đầu ngón tay lướt qua đều truyền đến cảm giác tê dại, như thể bị nhiễm điện.

Ngón tay thon dài như ngọc xuyên qua mái tóc đen, vén những sợi tóc rối trên vai ra sau cổ, Freen cúi đầu tới gần, như muốn ngậm lấy vành tai "Chúng tôi là ma cà rồng, mà ma cà rồng là phải kiếm ăn, đúng không?"

Khuôn mặt Becky nóng bừng, lan đến tận mang tai.

Freen nghiêng đầu, sau đó cúi xuống tìm kiếm hương vị ngọt ngào nơi cần cổ trắng ngần.

Cảm giác ấm nóng ở một bên cổ đột nhiên ập đến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net