Uy hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trải qua một đêm kích tình dữ dội, cơ thể Hạ Mạch đều như rã rời, mệt mỏi từ từ mở mắt, những hình ảnh đêm hôm qua lập tức hiện rõ trước mắt cô, lúc này cô hoàn toàn tỉnh táo lại, cơ thể hiện rõ những dấu đỏ, dưới tấm grap còn in hẳn màu đỏ sẫm chói mắt.

Nhìn màu đỏ trước mắt mình, lòng cô nuối tiếc vô cùng, không nghĩ rằng đêm đầu tiên lại vì cưỡng bức mà mất đi.

Đang miên man suy nghĩ nuối tiếc thì giọng nói hắn cất lên.

"Tỉnh rồi sao" Từ Chí Phi bước ra từ nhà vệ sinh, quần áo tóc tai đã chỉnh tề ngăn nấp, tiến về phía Hạ Mạch nâng cằm cô lên

Cô cảm thấy thật bẩn thiểu, hất tay hắn ra một chút cũng không muốn nhìn hắn.

Hắn bóp cằm cô thật mạnh, ép cô đối diện ánh mắt của hắn " Thanh cao cái gì chứ? Đêm qua tôi làm cô thích đến cơ mà."

Mặc dù bị hắn bóp đến phát đau, cô vẫn cười mỉa mai đáp trả " Dùng thuốc để cưỡng bức anh cho là mình đàn ông lắm sao?"

"Khá lắm, miệng lưỡi lại lợi hại như vậy."

Hạ Mạch dùng ánh mắt kiêng quyết sắt bén nhìn hắn. " Tôi sẽ kiện anh tội cưỡng hiếp"

" Mẹ kiếp, cô đang dùng pháp luật để hù doạ tôi sao, cô nghĩ mấy tên tham tiền đó làm được những tích sự gì?" hắn đem điện thoại ra bấm lướt một hồi đem đến trước mặt cô.

" Nếu như cảnh sát nhìn thấy bằng chứng cô nằm dưới thân tôi rên rĩ đến điên dại như thế. Bọn chúng có cho rằng cô đang bị cưỡng bức không?"

Hạ Mạch không dám tin trợn to mắt lên chụp lấy điện thoại hắn xem cho kỹ, cô thật sự không dám nghĩ tới mình lại tồi tệ đến như vậy.

Trong clip cô luôn nhiệt tình đáp trả lại hắn, xấu hổ hơn những tiếng rên rĩ của cô ngày càng lớn, không tránh được sự hưng phấn tột độ.

" Anh... thật khốn nạn"

Từ Chí Phi bổng cười lên man rợ " Thế nào có muốn cùng tôi đi đến đồn cảnh sát không?"

"Rốt cuộc thì anh muốn cái gì, tại sao anh lại đối với tôi như thế hả" cô tức giận đấm vào ngực hắn.

Hắn giữ hai tay cô lại lạnh lùng lên tiếng " Vừa hay tôi nhìn trúng cô, ở lại bên cạnh tôi cho đến khi tôi chơi chán liền vức bỏ cô".

Hạ Mạch toàn thân bất lực ngồi xuống, có muốn khóc cũng không thành lời rồi, hắn đúng là một tên ác ma, vì sao ông trời lại đối với cô như vậy, tại sao không cho cô gặp cha mẹ cùng chị mình đi, tại sao để cho cô sống chịu đựng đau khổ như vậy.

"Mau mặc quần áo vào, tôi đưa em đi ăn. Em tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, ngàn lần đừng chọc giận tôi" hắn ném cho cô một đóng quần áo, kích cở size cô hắn cũng đều đã đo kỹ, quả là thân hình nóng bỏng.

Cô thay quần áo xong mở cửa bước ra liền thấy hai người đàn ông khuôn mặt dữ tợn trên cổ lại đeo một cộng dây chuyền vàng to lớn, miệng hắn có chút thâm tái tím, ngón tay kẹp một điếu thuốc còn đang hút dở, trông chả khác những tên côn đồ, khuôn mặt có vẻ hơi già dặm, thế nhưng lại cung kính chào cô, Hạ Mạch có chút hốt hoảng sờ sợ, lui về một bước.

" Hạ tiểu thư, ông chủ đang đợi cô dưới xe, xin mời"

Cô bước theo hai tên đàn ông đó đi xuống xe, hai người đàn ông này cô đã sớm đoán ra là đàn em của hắn, mở cửa xe cô liền nhìn thấy hắn quả là hắn đã ngồi trong xe đợi cô. Vào trong xe cô lại thấy hắn nhắm mắt, tay day day thái dương. Không thể tin nổi tối hôm qua và người bây giờ bên cạnh cô là một người. Tối qua vẻ mặt của Từ Chí Phi đầy ý đùa cợt trong như một tên lưu manh, nhưng giờ đây vẻ mặt hắn ta chỉ có toát ra vẻ lạnh băng, lạnh còn hơn những tản băng phía bắc cực, khiến cô ngồi bên cạnh cứ như ngồi trên một miếng băng đã bị đông lại.

"Dừng xe" không gian bỗng yên tĩnh lại bị giọng nói của cô làm giật mình, khiến cho nhiều ánh mắt về phía cô.

" Có chuyện gì" Từ Chí Phí ở trên xe đã ngủ được một giấc khá lâu, lại bị giọng nói của cô làm chi tỉnh giấc.

"Từ Chí Phi, tôi muốn vào siêu thị mua một chút đồ"

" Mua cái gì, ở nhà tôi không thiếu thứ gì"

" Là những đồ phụ nữ, chẳng lẻ nhà anh có sao"

Hắn nghi hoặc nhìn cô.

" Chẳng lẻ tôi còn có thể bay mà trốn"

Cũng đúng cô làm sao dám trốn khỏi tên ác ma như hắn chứ, không nghĩ ngợi liền để cô đi " Nhanh đi"

Cô vội bước xuống xe tiến nhanh đến siêu thị, thật ra chỉ muốn mua một thứ duy nhất...
" Xin hỏi đây có bán thuốc tránh thai không"

Nữ nhân viên liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, cho rằng cô là dạng gái làm việc đó, mỉa mai cười khinh cô. " Có,mua bao nhiêu "

Thái độ của người bán hàng rất không lịch sự, lại nhìn cô mỉa mai, thật tức chết cô " Người khác mua đồ thì cô nên tiếp đón lịch sự đi. Cô đã nghe câu " Khách hàng là thượng đế" chưa hoặc là " Vừa lòng khách đến vừa lòng khách đi" chưa? Nếu không biết tôi đây giúp cô báo với quản lý của cô dành chút thời gian mà đào tạo lại cô"

Cô gái nhân viên bị Hạ Mạch dậy dỗ liền cuối đầu nhận lỗi, vui vẻ tiếp đón cô. Khi Hạ Mạch nói cô cần một vĩ thuốc tránh thai và một gói băng vệ sinh, nữ nhân viên liền đi lấy và không quên dặn rằng mổi lần quan hệ sẽ uống một viên.

Quay trở lại xe cô thật không muốn ngồi vào chiếc xe đó một chút nào. Hạ Mạch ngồi sát vào cửa tay cầm gói đồ có chút giấu giếm điều này lại càng khiến ánh mắt hắn để tâm, cô liền chột dạ đem giấu khỏi tầm mắt hắn. " Cái đó là gì vậy"

" Đồ phụ nữ anh tò mò làm gì"

"Ờ" hắn thờ ơ trả lời rồi quay mặt lại laptop của mình làm việc.

Xe chạy đi đến một nhà hàng ăn có tiếng lâu năm tại HongKong, nhà hàng theo phong cách của Pháp, cách bày vẽ trang trí đều rất tinh tế, thậm chí đầu bếp của nhà hàng là một người Pháp, tên Jack. hắn rất thích nhà hàng này, vì nó rất yên tĩnh.

"Xin hỏi hai vị dùng gì ạ" Chàng trai người anh tóc vàng đi tới liền bị vẻ đẹp của Hạ Mạch làm cho ngơ ngẫn.

" Em ăn gì" hắn điềm đạm nhìn cô.

" Anh ăn gì tôi ăn đấy" cô thật sự rất ghét hắn, đến cả nhìn còn thấy chướng mắt nói chi là ngồi ăn cùng nhau.

"Lấy cho tôi hai phần bít tết hải ngoại và hai ly rượu vodka"

"Vâng thưa ngài"

Một lát sau chàng trai người anh tóc vàng đen ra hai phần bít tết cùng hai ly rượu đi kèm. Những món ăn được trang trí rất tinh tế và thịnh trọng, tuy là lần đầu Hạ Mạch được chứng kiến món ăn sang trọng như vậy, nhưng cô vẫn cố kiềm nén bản thân mình không cho sự quê mùa của mình làm ảnh hưởng.

Hạ Mạch đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, xung quanh cô hình như có vấn đề gì không đúng lắm. Cô ngó nghiêng xung quanh xem thử, cô trợn to mắt khi thấy các nhân viên nữ cùng với các cô gái người châu âu, châu á đều đang hướng về phía hắn. Đám đông còn xì xào một câu " Anh ta thật đẹp trai"

"Mặc kệ họ, lo ăn của em đi" Hắn vẫn không quan tâm đám đông có đang nhìn hắn, hắn chỉ biết mình cùng cô gái nhỏ của mình hưởng thức bữa sáng mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net