Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vĩ Nhiên nghĩ như vậy, miệng tự khắc lộ một nụ cười nham hiểm. Hoàng Thái Tử nhìn thấy thì không nói gì, ra lệnh cho cô ta lui xuống.

-×-

-"Cô ả Vĩ Nhiên nhìn ta như vậy có phải rất ghét ta không? Ta đâu có làm gì cô ấy" Cậu nói, tay đan xen nhau dựa vào lòng Mân Doãn Kỳ.

-"Là do ngươi quá xinh đẹp" Mân Doãn Kỳ nói, miệng cười nhẹ nhìn tiểu bảo bối nhà mình.

-"Nhưng cô ấy đâu có xấu" Cậu bĩu môi trả lời, ánh mắt có chút hạ thấp.

Mẫn Doãn Kỳ hôn nhẹ vào môi cậu. Một cái hôn phớt lờ qua thôi, chỉ đơn giản là môi chạm môi.

-"Ê ê" Phác Trí Mân xua tay.

Cậu với gương mặt hai đôi má đỏ au nhìn hắn. Mân Doãn Kỳ lưu manh nhìn cậu mỉm cười, Phác Trí Mân bất lực đánh hắn một cái rõ to. Hắn chỉ nhíu mài rồi lại thôi.

-"Ngoan, cô ta không đẹp bằng ngươi" Mân Doãn Kỳ ôn nhu xoa đầu cậu, nhẹ hôn lên mớ tóc của cậu.

Sau đó lại quay sang nhìn Phác Trí Mân nói vào tai hắn một câu.

-"Đừng tưởng ta không biết đệ đã hôn Chính Quốc" Giọng nói đe dọa luồng vào tai Phác Trí Mân, chuyện này làm sao hắn biết?

Thiết Thanh và A Mạc là đôi bạn tốt, cùng nhau làm thị vệ cận thân bảo vệ hai người họ cũng hơn 15 năm rồi. Tính đến nay cũng gần 16 năm, chuyện gì mà không kể nhau nghe.

Nghĩ đến đó, Phác Trí Mân nhanh chóng đoán ra lí do vì sao Mân Doãn Kỳ biết được hắn đã hôn cậu.

Đôi mắt quay sang nhìn A Mạc liếc muốn rách đi. Tự dưng chủ nhân nhìn mình như vậy, có phải mình đã phạm tội gì rất lớn không nhỉ? Đâu có!!

Khi về đến Vương Phủ, trời cũng chập chững sáng hờ.

(Giải thích một chút nhé: Khi đi đến dự tiệc tại Hoàng Cung là buổi chiều. Vì vậy mới có cảnh đèn lung linh chập chờn. Vì vậy, đồng nghĩa với việc nhà vua tổ chức tiệc xuyên đêm á. Chuyện này thường thấy ở khi xưa, vì họ quan niệm rằng buổi tối là linh thiêng nhất, cho nên tổ chức tiệc vào buổi tối sẽ cầu được nhiều phúc lợi)

Cậu thì ngủ được một giấc dài. Mân Doãn Kỳ bế bổng cậu lên rồi lại đem cậu vào Liên Hoa Viện đặt cậu xuống giường. Để cho cậu ngủ. Bản thân thì quay về Thanh Bạch Viện xử lí công việc của mình.

-×-

-"Ê" Phác Trí Mân kêu Trịnh Hiệu Tích.

Bọn họ đang ở cùng nhau xử lí công vụ tại Khiết Hỗn Viện.

-"Phép tắc đệ nuốt hết vào bụng rồi à?" Trịnh Hiệu Tích nhíu mày khó chịu trả lời, mắt vẫn không thèm nhấc mi.

-"Sao cũng được, nhưng chuyện này quan trọng hơn?" Phác Trí Mân ghé nhỏ vào lỗ tai Trịnh Hiệu Tích thì thầm hai chứ "Vĩ Nhiên".

-"Mê rồi à?" Trịnh Hiệu Tích liếc đôi mắt sắc lẹm nhìn Phác Trí Mân, dám nói "có" xem. Trịnh Hạo Thạc thề là sẽ băm thành từng mảnh Phác Trí Mân.

-"Huynh bị khùng à?Ý đệ là hình như cô ta có vấn đề" Phác Trí Mân cốc đầu Trịnh Hiệu Tích.

-"Phép tắc đệ cho Chính Quốc ăn hết rồi à" Trịnh Hiệu Tích khó chịu cằn nhằn một cái.

-"Chính Quốc không ăn nó đâu, nết huynh ăn đấy" Phác Trí Mân nói, một cách dứt khoát và bình thản.

-"Nhưng Vĩ Niên thì sao?" Trịnh Hiệu Tích cau mày khó hiểu.

-"Huynh đúng là chỉ được cái mã, ý đệ nói là khử đó" Phác Trí Mân bĩu môi mỉa mai.

-"Từ nay không xuất binh cho đệ nữa" Trịnh Hiệu Tích lắc đầu một cái.

-"Đệ sai' Phác Trí Mân nghe tới hình phạt nặng thì ngoan ngoãn như chú mèo con, Trịnh Hiệu Tích thấy thế lắc đầu cho qua.

-"A Mạc" Phác Trí Mân quay sang A Mạc, quên luôn chuyện hồi hôm qua lườm người ta rách đến cả mắt.

-"Rõ" A Mạc lùi dần về sau rồi quay lưng đi.

Bỏ được một mối nguy hại đến cậu rồi. Thế là tốt!

-" Vài ngày nữa hình như đến tiệc mừng thọ của lão già Tế Công" Phác Trí Mân chợt ngộ ra điều gì nói với Trịnh Hạo Thạc.

-"Vài ngày là mấy ngày" Trịnh Hiệu Tích nhìn lên đôi mắt Phác Trí Mân.

-"Bốn ngày nữa" Phác Trí Mân trả lời.

-"Ngày đó Doãn Kỳ, Thạc Trân và Nam Tuấn đều không ở đây. Thái Hanh thì phải lên triều bẩm báo" Trịnh Hạo Thạc nói.

-"Vậy chỉ còn hai chúng ta" Phác Trí Mân đáp.

-"Hán Ly, mau chuẩn bị một rương bạc và vài xấp lụa đẹp" Trịnh Hiệu Tích bảo với thị vệ cận thân của mình.

-"Vâng" Hán Ly lùi ra rồi quay dần đi.

-"Sao lại là bạc" Phác Trí Mân hỏi, hắn hơi thắc mắc.

-"Lão già đó giàu như vậy, cho như có lễ thôi. Để dành tiền mua bánh bao cho Chính Quốc" Trịnh Hiệu Tích trả lời.

Phác Trí Mân đồng tình. Tiểu Chính Quốc nhà hắn cần phải ăn nhiều chóng lớn.

-×-

-"Ngươi là kẻ nào!!? " Vĩ Nhiên gương mặt sợ hãi lùi về phía sau hét lớn, mặc cho nam nhân mặc đồ đen đang bước lại gần, ả ta quả nhiên biết họ muốn làm gì, hãm hiếp? Không, là giết người.

-"Cút xa ta ra" Vĩ Nhiên bị quật xuống, một tiếng "xoẹt" của lưỡi kiếm nhọn hoắt một nhát xuyên qua cho ngay tim, Vĩ Nhiên gục xuống tại chỗ.

Trong căn phòng đó, ngay tối hôm ấy. Có thân xác cô nương kiều diễm nằm sõng soài dưới đất. Mép miệng chảy máu.

Ngoài ra, khám nghiệm tử thi không cho thấy bất kì dấu vết nào của việc xô xát hay cưỡng hiếp.

-"Chỉ tại ả ta trèo cao thì ngã đau" Hoàng Thái Tử đứng trước thân xác từ lâu đã lạnh tanh của ả tặc lưỡi nói.

Mà cũng trách bọn khốn kiếp kia. Dám giết người của bổn thái tử.

-"Khốn kiếp thật, Vĩ Nhiên chết rồi. Bọn Vương Gia đó dám làm vậy.....Xem ra tiểu mỹ nhân kia rất quan trọng với chúng." Hoàng Thái Tử nghiến răng nhìn thân xác đã được đưa đi của Vĩ Nhiên.

Hắn cũng không phải vô tình, ít nhất cô ta cũng giúp đỡ hắn trong rất nhiều việc. Còn là...tình nhân của hắn. Muốn trách thì trách cô ta ngu muội, đã tham thì thâm thôi.

Xem ra không thể đụng đến bọn Vương Gia kia rồi, đến người của bổn thái tử mà hắn cũng dám động thủ. Tức thì tức nhưng lại chẳng thể làm được gì.

-×-

Về phần cậu, khi cậu thức thì cũng gần xế chiều rồi. Trời nắng đã bớt gắt gao lại, chỉ còn lại lảnh lót vài tia nắng nhẹ khẽ chiều buông xuống.

-"Ưm..." Cậu thức dậy dụi mắt mình. Hoá ra ngủ lâu như vậy. Từ khi đến đây nếp sống của mình bị thay đổi hoàn toàn rồi.

Thức dậy ngay lập tức đi ra ngoài. Tiểu Hân đang tưới cây cùng những cung nhân khác.

-"Thỉnh an Vương Phi" Bọn họ đồng lòng hô to mỉm cười.

-"Trời nắng thế này mọi người về nghỉ đi. Chiều ta mua chè về chúng ta cùng ăn có chịu không?" Cậu giựt lấy xô nước đang trong tay Tiểu Hân nói lớn.

-"Chúng nô tì không dám" Bọn họ là sợ bị Vương Gia trách phạt.

-"Không sao, cứ nói là Vương Phi cho phép"Cậu xua tay cười cười.

Mấy đôi mắt nhìn nhau rồi cũng vui vẻ mà đồng ý với lời dặn của cậu. Tay xách hai ba xô nước mà đem về nơi nhà bếp.

Thấy họ đi rồi, cậu cũng tung tăng đi đến chỗ của Phác Trí Mân. Mặc dù cậu cũng thích Mân Doãn Kỳ, nhưng cậu rất ngại mỗi khi hắn ăn đậu hủ của cậu. Đồ lưu manh!

-"Trí Mân" Cậu từ xa chạy tới kêu tên hắn hét to.

Từ đâu một nữ tử xinh đẹp bước ngang qua cậu, chắn ngay trước cổng Khiết Hỗn Viện.

-"Ngũ Vương Gia không có ở đây, mời Vương Phi về cho" Cô gái kia nói.

-"Ngươi là ai?" Cậu ngô nghê nhìn cô nương trước mặt mình.

Nhan sắc thì cũng gọi là thanh tú đi, nhưng chưa tới nỗi phải gọi là xinh đẹp. Càng không tính đến chuyện mĩ miều hoa nhường nguyệt thẹn.

-"Thần thiếp là Ngôn Hy Cẩn" Ngôn Hy Cẩn nói, tay lướt qua mái tóc của mình vuốt một cái.

-"Vậy hả, thế thì kệ ngươi" Cậu đẩy ả ta sang một bên rồi bước vào trong.

Thấy Phác Trí Mân ngồi ở đó, cậu bước vào định ngồi cùng thì bị Ngôn Hy Cẩn đẩy ra. Thay thế chỗ của cậu.

-"Thì ra trên đời còn có loại nữ nhân vô sĩ như vậy. Xem ra ta học ít quá, chưa bao giờ tận mắt chứng kiến nữ nhân vô sĩ là như thế nào. Giờ thì thấy rồi, quả nhiên..." Cậu thầm nghĩ, mặt đanh lại.

-"Chính Quốc" Phác Trí Mân đứng lên bước ngang qua cô ta đi đến bên cậu. Đặt nhẹ vào môi cậu một nụ hôn phớt qua, cậu không những không đỏ mặt, hơn nữa thái độ còn có chút khó chịu né tránh.

-"Ngôn Hy Cẩn là ai?" Cậu đẩy hắn ra hỏi nhỏ vào tai hắn.

-"Hy Cẩn, mau chào Vương Phi" Phác Trí Mân chỉ vào cậu, miệng cười mỉm trả lời.

-"Lúc nãy muội đã chào rồi" Ngôn Hy Cẩn kênh kiệu đáp lời, mặt cứ như hất lên trời.

-"Còn gọi cả tên, Hy Cẩn. Hy Cẩn cái đầu người. Cô ta là cái thá gì." Cậu nhíu mày suy nghĩ, đôi môi mím chặt.

-"Đây là ai?" Lần đầu tiên cậu hỏi lặp lại một câu hỏi duy nhất.

-"Ngôn Hy Cẩn, cô ấy là muội muội của ta. Là con nuôi của mẹ ta" Phác Trí Mân bình thản nói, hai mắt vẫn chưa từng dời khỏi cậu.

Gương mặt ôn nhu nhìn cậu, đôi mắt sủng nịnh hoàn toàn dán lên người cậu. Như thể trước mắt hắn, cậu là duy nhất, là tất cả.

Ngôn Hy Cẩn tức giận. Cô ta ở với Phác Trí Mân hơn hai mươi năm trời. Một lần nhìn cô ta như vậy cũng chưa từng thấy qua. Càng huống hồ là dùng ánh mắt cưng sủng ôn nhu như vậy.

Cô ta thích Phác Trí Mân ngay từ lần gặp đầu tiên. Rõ ràng là cô ta tới trước, tại sao cứ phải là cậu thay thế trái tim Phác Trí Mân.

Cô ta không can tâm, đích thực là không can tâm. Phác Trí Mân là của cô ta. Là người mà cô ta thích từ bé, vĩnh viễn không thể cho kẻ khác cướp lấy.

-"E hèm, vậy hai người nói chuyện đi. Ta về trước" Cậu không thể ở đây một giây một phút nào, càng huống hồ ánh mắt cô ta nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống. Thật không thể chịu nổi.

Phác Trí Mân thấy lạ nhưng cũng không thể giải thích. Ngôn Hy Cẩn mặc dù hắn không ưa mấy nhưng cũng là mẫu thân coi trọng, không thể làm mất mặt người mà một tay đuổi Ngôn Hy Cẩn ra khỏi đây.

Phác Trí Mân thật ra cũng chẳng ưa gì Ngôn Hy Cẩn. Từ nhỏ đến lớn chỉ biết bám theo hắn dai như đĩa, lúc nào cũng tỏ ra là dễ thương vô tội trước mặt hắn. Thật ra sau lưng không biết đã làm những chuyện tài trời gì.

Phác Trí Mân còn nhớ, có một lần. Lúc ấy cậu 12 tuổi và cô ta mười tuổi. Có một lão gia muốn gả con gái cho hắn. Thế là cô ta biết được. Liền âm thầm lẳng lặng thuê giang hồ giết chết cả nhà họ rồi phóng hoả.

Phác Trí Mân một phút cũng không quên cái cảnh cô ta đứng ở ngoài cười một cách điên rợn. Còn thốt ra những lời khiến hắn sởn gáy.

Sở dĩ hắn biết được là vì hôm đó, buổi tối hắn đang luyện chữ thì nghiên mực bị gãy. Liền phải đi tìm mua thật lâu để mua nghiên mực mới nên tình cờ thấy.

Vì vụ đó, Phác Trí Mân vĩnh viễn không chấp nhận cô ta.

-"Chính Quốc ghét mình rồi" Phác Trí Mân tự đoán ra được kết cục của mình.
___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net