Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm ấy, có một cơn mưa rào lớn. Mưa như nước trút, trút hết những tội lỗi một lần lỡ dại của cô thiếu nữ 19 tuổi.

Trên con đường xối xả nước mưa ấy, có một thân ảnh nhỏ nhoi nằm vật vờ bên hiên cửa nhỏ, khẽ thoi thóp những tiếng nói chập chờn.

-"Trí Mân...ta...x...xin lỗi" Ngôn Hy Cẩn thoi thóp, giọng nóng khản đặc nặng nề. 

Cô ta tay ôm vết thương nặng ở bụng, máu từ bụng chảy xuống hòa cùng bộ y phục màu trắng thanh khiết xinh đẹp.

Khẽ thở ra một hơi cuối cùng, một lần nhìn lại lỗi lầm của mình...và một lần yêu thương Phác Chí Mẫn thật lòng.

Rồi...sáng hôm sau, người ta phát hiện một thi thể của một cô gái xinh đẹp. Gương mặt bị máu che mất một nữa, ai cũng nghĩ rằng là do bị tai nạn mà không may qua đời.

Cánh tay ôm khư khư lấy chiếc eo nhỏ bị trọng thương nặng, nhắm mắt như ngủ mà rời khỏi cuộc sống. Gương mặt tái nhợt lại, trắng bệch vì cái lạnh giá của mưa.

Người ở trong nhà có nói lại rằng: Buổi tối đúng là có nghe tiếng một ai đó, nhưng không quan tâm lắm, vì mưa lớn quá.

Thân thể cô gái tuổi 19 xinh đẹp ra đi vĩnh viễn trong cái lạnh lẽo của mưa rào ngày giông, trong sự chán ghét của chàng trai mà mình thích.

Ngôn Hy Cẩn không sai khi thích Phác Trí Mân, chỉ là cái cách cô thích Phác Trí Mân thật quá sai.

-×-

Tin tức nhanh chóng được báo về Vương Phủ. Phác Trí Mân nhâm nhi tách trà nhỏ, miệng khẽ thở dài.

Trịnh Hiệu Tích cũng nghe tin, cũng biết ai đã làm. Chỉ là, thật tiếc thay số phận nữ nhân bạc bẽo giữa cái đơn độc của lưới tình khó thay.

Nhưng có một điều không ai biết rằng, đã từng có một Ngôn Hy Cẩn yêu đời xinh đẹp lần đầu rung động với nụ cười của chàng thiếu niên Phác Trí Mân năm ấy. Chỉ trách...thứ không thuộc về mình thì dùng mọi cách vẫn không thuộc về mình.

Có một Ngôn Hy Cẩn trước khi trút hơi thở cuối cùng từng thề rằng sẽ bảo vệ Phác Trí Mân tới cuối đời, cuối cùng lại bị người mình yêu đâm một nhát dao thẳng vào tim.

Thôi thì, trách em khi sinh ra đã không phải là người Phác Chí Mẫn thích rồi.

-×-

Cậu khi thức dậy vào sáng sớm. Trời còn đọng lại những hạt mưa như những gì tốt đẹp nhất tinh tuý được chắt chiu lại.

Ngồi im bên mái hiên, khẽ nhìn ra bầu trời đang mưa nhẹ hạt. Rõ là lúc sáng hết mưa rồi cơ mà, vì sao lại mưa nữa nhỉ? Hay là ông trời đang khóc, khóc thay cho số phận nữ nhi yếu đuối kém cỏi vì người mình yêu mà hi vọng rồi chỉ còn lại mảnh thân mảnh mai giữa dòng đời tấp nập.

-"Vương Phi....Vương Phi" Tiểu Hân từ ngoài hấp tấp chạy vào.

Trên đầu còn lấm tấm những chấm mưa nhỏ nhẹ bám trên mái tóc hai bím của em.

-"Nào, từ từ, trượt té rồi A Mạc không có thê tử bây giờ" Cậu đứng dậy bước ra lau nhẹ nước mưa trên đầu cho Tiểu Hân.

Tiểu Hân vì câu nói của cậu mặt đỏ lên, nhưng cũng vội báo tình hình.

-"Ngôn Tiểu Thư mất rồi" Tiểu Hân vừa nói, cậu liền mở to mắt ba chân bốn cẳng chạy đi tìm Phác Trí Mân.

Chạy một mạch trong mưa cậu lấy tay đội đầu tìm đến Khiết Hỗn Viện.

-"Trí Mân Trí Mân" Cậu gõ cửa phòng, cảm xúc có chút dao động nhẹ.

-"Sao vậy, nhớ ta sao?" Phác Trí Mân mở cửa phòng cho cậu, gương mặt dễ dàng biểu lộ ý cười.

-"Ở ngoài" Cậu đẩy Tiểu Hân và A Mạc ra ngoài. Tự tay khoá cửa lại.

Phác Trí Mân cười trừ một cái.

-"Sao? Muốn ngủ với ta à?" Phác Trí Mân xoa nhẹ phần eo cậu.

Cậu đẩy Phác Trí Mân ra bước tới ngồi trên ghế, ra biểu cảm tay kêu hắn ngồi xuống.

-"Ngôn Hy Cẩn mất rồi?" Cậu khó hiểu ngồi xuống chất vấn hắn.

-"Ừm" Phác Trí Mân trả lời, đương nhiên hắn biết.

-"Tại sao!?" Cậu giương mắt khó chịu hỏi.

Phác Trí Mân tròn mắt, biểu cảm cậu là sao chứ. Cậu là...đang buồn sao? Ánh mắt sao lại cụp xuống như vậy, đôi mắt hình ảnh lạc quan đâu rồi, sao lại là một nỗi niềm ảo não vậy...

-"Trí Mân...Ngôn Hy Cẩn" Cậu mấp máy môi, gương mặt ra vẻ khó hiểu đến đáng thương.

-"Ừ" Phác Trí Mân gật đầu.

-"Trí Mân...thật ra" Cậu ngập ngừng đôi lời, không có cách nào mở miệng nói lời tiếp theo. 

-"Sao vậy, nói đi. Ta và ngươi có cái gì ngăn cách sao?" Phác Trí Mân hỏi.

-"Ngôn Hy Cẩn, cô ấy đều là vì ngươi nên mới giết chết cái gia đình kia" Cậu nói từ tốn.

-"Ừm, ta biết" Phác Trí Mân nói.

Ta biết là sao chứ? Ý cậu muốn nói rằng Ngôn Hy Cẩn không đáng chết như vậy, chỉ cần làm cho cô ta sợ một chút là tốt rồi. Làm gì tới nỗi phải lấy mạng con nhà người ta chứ.

-"Chính Quốc, nếu ngươi là ta. Ngươi cũng sẽ làm vậy, buổi tối ta tới tìm ngươi. Mọi chuyện sẽ sáng tỏa thôi, bây giờ ngươi đi về trước đi" Phác Trí Mân bồng cậu ra ngoài rồi chốt cửa.

Phác Trí Mân biết Ngôn Hy Cẩn yêu hắn, biết rất rất rõ. Nhưng chỉ cần cô ta đã có ý xấu nào, đặc biệt là với cậu. Phác Trí Mân này hứa sẽ giết chết hết tất cả.

Chỉ là, Phác Trí Mân cũng không biết lần này mình làm đúng hay sai. Dù gì Ngôn Hy Cẩn cũng là một tay mẫu thân cậu nuôi lớn, nói cô ta ác thì ác. Nhưng chưa bao giờ Ngôn Hy Cẩn làm điều gì tổn hại đến cậu.

Người cũng đã đi rồi, hối hận thì có ích gì. Chỉ tại trái tim Phác Trí Mân quá vô tình, chỉ có Điền Chính Quốc cậu mới sưởi ấm được mà thôi.

-×-

Cậu không về Liên Hoa Viện mà đến Lam Sơn Viện tìm Trịnh Hiệu Tích. Trịnh Hiệu Tích thống lĩnh tam quân, chắc chắn hiểu rõ lòng người hơn bất kì ai trong Lục Đại Vương Gia.

-"Hiệu Tích, ngươi có ở đây không?" Cậu khẽ mở cửa.

-"Tìm ta sao?Vào đi" Trịnh Hiệu Tích bước ra dẫn cậu vào rồi cẩn thận đóng cửa.

-"Chuyện đó...." Cậu ngập ngừng.

Trịnh Hiệu Tích đương nhiên đoán được cậu định hỏi chuyện gì. Tay không chậm không nhanh rót tách trà ra uống một ngụm nhỏ.

-"Không sao, cô ta cũng đi rồi. Đừng nghĩ nữa" Trịnh Hiệu Tích xoa đầu cậu, giọng nói trầm ấm ôn nhu.

-"Ừm..." Vốn muốn hỏi Trịnh Hiệu Tích nghĩ thế nào về sự ra đi đột ngột của Ngôn Hy Cẩn, hắn nói câu đó vừa an ủi lại còn giải đáp thắc mắc trong lòng cậu.

Ừm thì thôi đi vậy...có giải đáp thắc mắc thì cô gái họ Ngôn kia cũng không thể sống lại.

-"Nhưng sao mình lại muốn ở đây thế nhỉ, về Liên Hoa Viện chán lắm. Ít nhất bây giờ trong phủ có hai người họ, nhưng Phác Trí Mân thì không muốn gặp ta, ta cũng không miễn cưỡng vậy" Cậu nghĩ.

-"Vậy ta có thể ở đây không?" Cậu nói, mặt đo đỏ nhìn hắn.

-"Được" Trịnh Hiệu Tích không đợi cậu nói thêm trả lời ngay, hắn cầu còn chẳng được, huống chi bây giờ mỡ dâng miệng mèo thế này lại còn không lấy thì hắn bị thiểu năng à.

___

Còn về phần Ngôn Hy Cẩn, lúc đầu tui định sẽ cho bả một cái kết đáng đời bị người người huyền rủa. Nhưng mà tự dưng ngồi suy nghĩ lai một chút, thì thấy tình cảm mà Ngôn Hy Cẩn dành cho Jimin hình như hơi giống trường hợp của một người bạn của tui. Tui hong nỡ cho một cái kết thảm quá mức, chỉ là một cái kết cho một thiếu nữ không được đáp trả tình cảm và một Phác Trí Mân chỉ yêu mỗi Điền Chính Quốc thôi.

Ê mà tui vui quá mấy bà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net