Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Hiệu Tích khẽ cười nhẹ xoa đầu cậu. Bỗng hắn ngồi dậy, bước lại từ sau ôm cậu vào lòng. Tham lam mà hít lấy hít để mùi hoa tử đằng trên người cậu.

-"Chính Quốc rất thơm" Trịnh Hiệu Tích nói nhỏ nhẹ vào tai cậu.

Tai của chàng thanh niên nhỏ nào đấy vì lời nói mà đỏ cả lên.

-"Vậy được rồi, ngoan ngoãn ngồi ở đây" Trịnh Hiệu Tích kéo cậu vào trong lòng mình ngồi. Tay thì tiếp tục xử lí công vụ, trước đó còn bảo Hán Ly ra ngoài lấy ít mứt và bánh bao cho cậu.

-"Chính Quốc..." Hắn khẽ kêu tên cậu.

-"H....hả? " Cậu hơi giật mình.

-"Ngươi có thích ta không?" Trịnh Hiệu Tích dùng cả trái tim và tấm lòng để hỏi cậu. Hắn chỉ hy vọng có cho mình một câu trả lời thật lòng từ cậu, nhưng cũng có thể không cần cậu trả lời.

Chính Quốc lặng im suy nghĩ một hồi. Nếu bây giờ nói không thích hắn là dối lòng, nhưng nếu như nói yêu hắn thì lại càng không thực tế. Nói đúng hơn, cậu chính là bị Trịnh Hiệu Tích làm rung động, chỉ đơn giản vậy thôi.

-"Ta..."Chính Quốc ngập ngừng.

-"Ta không buồn đâu" Trịnh Hiệu Tích dối lòng.

-"Ta không thích ngươi...nhưng ta..." Cậu nói từ tốn, trong giọng nói có phần tĩnh lặng.

Trịnh Hiệu Tích nghe cậu nói vậy thì rất buồn, thật sự rất buồn. Không phải cảm thấy trái tim mãnh liệt bị nứt đôi ra, chỉ là trong lòng có hơi hụt hẫng một tí, một tí thôi....

-"Nhưng...ta thừa nhận, ta là có rung động với ngươi" Cậu cúi thấp đầu, mi mắt khẽ chớp nhỏ nhẹ.

-"H...hả" Trịnh Hiệu Tích bất ngờ, cậu có rung động với hắn.

Không phải kể, tâm trạng của Trịnh Hiệu Tích lúc này vui như thế nào. Giống như cả thế giới đang đứng trước mặt, chỉ cần chìa tay ra ôm thật chặt mà thôi.

-"Thật sao?" Trịnh Hiệu Tích hỏi lại.

-"Ừm..." Cậu ngại ngùng trả lời.

Hai cái lỗ tay bé xinh không biết tự khi nào lại đo đỏ lên như vậy. Cứ như chú thỏ quay, đo đỏ hồng hồng cả người.

-"Được rồi" Trịnh Hiệu Tích nhìn thấy cậu như vây chỉ biết cười trừ. Nếu còn nói nữa chắc tên tiểu tử này sẽ bị bốc khói mất.

Cậu cũng cười cười theo hắn, tay hắn cứ vậy. Ôm cậu rất chặt, rất chặt.

-×-

Phác Trí Mân ngồi tại phòng mình, đưa mắt vu vơ ngắm nhìn bầu trời.

-"Ngôn Hy Cẩn...." Hắn ngước mắt nhìn bóng dáng quen thuộc trước mắt mình.

-"Caca..." Ngôn Hy Cẩn lơ lửng trên không trung đáp lời hắn.

-"Cô chết rồi à?" Phác Trí Mân nói, tay quơ quơ bóng dang trước mặt, gương mặt vẫn nhạt nhẽo lạnh tanh không cảm xúc.

-"Caca, muội muội sai rồi" Ngôn Hy Cẩn nói, giọng điệu khác hẳn khi ở cùng Phác Trí Mân.

Nói thật, Phác Trí Mân chưa từng nghe cô ta nói theo cách nói này. Ngôn Hy Cẩn trước mặt anh bây giờ như một người khác. Nhìn vẻ mặt cũng dịu dàng hơn, gương mặt không còn trang điểm loè loẹt nữa. Cũng chẳng còn bộ dạng ẻo lả điệu đà giả bộ hiền thục trước mặt anh.

Ngôn Hy Cẩn này lại là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng và hình như còn có chút đáng thương.

-"Ừ... Đáng lẽ không nên giết cô. Ta có chút nóng nảy" Phác Trí Mân giọng nói lạnh nhạt trả lời.

-"Đúng, đáng lẽ....cũng chỉ là đáng lẽ thôi" Ngôn Hy Cẩn mỉm cười nhẹ, nụ cười đau lòng chua xót nhìn chàng trai mà mình yêu thương.

-"Ừm...hy vọng cô siêu thoát" Phác Trí Mân hạ nhẹ tầm mắt, mi tâm khẽ rung lên.

Hắn không biết phải nói gì, nói yêu cô ta thì không thực tế, nói muốn cô ta sống lại thì càng không thể chấp nhận được.

-"Cuối cùng muội vẫn không có được tình cảm của huynh" Ngôn Hy Cẩn nói, dùng ánh mắt tràn đầy sự yêu thương vào Phác Trí Mân.

-"Ừ...." Phác Trí Mân trả lời, giọng nói lạnh nhạt đôi phần.

-"Có thể cho muội biết lí do không?" Ngôn Hy Cẩn nói, ánh mắt cụp xuống.

-"Gia đình phú hộ Đình" Phác Trí Mân nói, đó chính là cái gia đình năm ấy Ngôn Hy Cẩn không ngần ngại mà cho người thiêu cháy rụi vào buổi đêm.

-"Thì ra...." Ngôn Hy Cẩn thở dài, đó chính là tội lỗi của cô ta cả đời cũng chẳng trả hết được.

-"Nếu muội không làm vậy thì có lẽ huynh sẽ..." Ngôn Hy Cẩn lầm bầm.

-"Sẽ không chán ghét cô như bây giờ, cũng sẽ coi cô như em gái mà đối xử thật tốt. Tại cô thôi" Phác Trí Mân nói, giọng điệu lạnh lùng nhìn Ngôn Hy Cẩn.

-"Hoá ra, huynh chỉ có Điền Chính Quốc, muội còn tưởng... " Ngôn Hy Cẩn mỉm cười nhẹ.

Cả 2 trầm tư một lúc, Phác Trí Mân là đang suy nghĩ vài chuyện. Còn Ngôn Hy Cẩn là muốn ngắm anh đến giây cuối cùng.

-"Hy vọng cô sẽ gặp ai đó yêu thương cô thật lòng ở một thế giới khác tốt đẹp hơn" Phác Trí Mân bỗng dưng nói.

Nụ cười từ môi Ngôn Hy Cẩn được phát ra. Lần này coi như anh đã quan tâm đến cô rồi. Vậy thì có thể yên tâm mà đi, hy vọng mọi điều tốt đẹp đến với chàng trai mà ta yêu.

Ngôn Hy Cẩn đưa ra một cánh hoa hồng coi như lời tạm biệt...rồi dần theo hướng gió mà tan biến thành không khí vào không trung.

.........

Phác Trí Mân giật mình tỉnh dậy trên chiếc giường của mình.

Vừa định bước xuống giường, đôi mắt của anh lại nhìn trúng thứ gì đó. Là một cánh hoa hồng, nó được đặt kế bên anh.

-"Vậy giấc mơ là thật" Phác Trí Mân nói, giọng nói lãnh đạm.

Không thể diễn tả cảm xúc trong lòng Phác Trí Mân như này thế nào. Chỉ cần biết rằng, nếu như bạn là Phác Trí Mân trước khi biết được con người thật của Ngôn Hy Cẩn, bạn có ghét cô ấy không.

Và buổi tối đó, có một Ngôn Hy Cẩn và một Điền Chính Quốc gặp nhau.

Họ đã mỉm cười, tuy không nói lời nào, nhưng có thể biết được rằng. Ngôn Hy Cẩn hi vọng cậu sống thật tốt và cả người đó...cái người mà chỉ một lần lỡ dại là mất đi.

-×-

Hôm nay là ngày tiệc sanh thần của Tế Công.

Từ sáng sớm cậu đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Mấy hôm nay không thấy Mẫn Doãn Kỳ và mấy tên kia ở đâu. Hỏi Trịnh Hiệu Tích thì mới biết bọn họ đều có việc cả, người thì lên thiểu bái kiến, người thì đi về phía đông điều tra vụ sơn tặc này nọ, người thì đi kiểm kê canh tác nông nghiệp của nhân dân. Hoá ra tên Trịnh Hiệu Tích là rảnh nhất, Phác Chí Mẫn thì còn xử lí sổ sách này nọ nhưng còn tên Tích kia thì chỉ ngồi đọc công vụ, hoặc thỉnh thoảng sai Hán Ly đi mua đồ ăn này nọ.

Đôi khi Hán Ly cảm thấy mình như con ở đợ chứ không phải làm thị vệ.

Xe ngựa đã chuẩn bị xong. Cậu cùng Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân lên xe ngồi, Hán Ly cùng A Mạc thì cưỡi ngựa theo sau, Tiểu Hân có trách nhiệm đốc thúc người lơ xe.

Đi vài chốc đã đến phủ của Tế Công. Tế Công là một trọng thần trong triều. Tuy được gọi là trọng thần nhưng tên này chả khác gì tên báng bổ mọi thứ, xu nịnh hại dân. Trịnh Hiệu Tích đặc biệt không ưa hắn nhất trong 6 người họ.

 Trịnh Hiệu Tích là người thống lĩnh tam quân, coi dân như con. Thường xuyên tạo ra phúc lợi cho dân và binh lính. Thế mà tên Tế Công kia thường xuyên xin tăng thuế cao lên, lấy lý do là hoàng cung thiếu hụt. Không có Trịnh Hiệu Tích ở đó thì lần nào như lần nấy.

Xe ngựa dừng lại, cả ba người bước xuống xe trong sự ngưỡng mộ của nhiều người.

Lão già Tế Công đặc biệt đích thân ra đón. Ai mà không biết lão ta có đôi trai gái vừa tròn đôi mươi hai mốt. Lão ta chính là muốn gả con gái mình Tế Vân Anh cho Lục Đại Vương Gia chứ. Chẳng qua là loại bán con mình để nhận về nhiều lợi ích thôi mà.

-"A haha, mời nhị vị Vương Gia cùng Vương Phi" Tế Công nói, miệng cười khe khẽ đê tiện.

-"Lão Tế quá lời, chúng tôi tới dự tiệc thôi. Chúc ngài sanh thần vui vẻ" Phác Trí Mân nói, hắn biết đằng nào thì Trịnh Hiệu Tích cũng chẳng thèm mở miệng nên thôi.

Phác Trí Mân vừa dứt lời thì Hán Ly cùng A Mạc đem ra một rương lớn.

Lão Tế Công nhìn cái rương trước mặt, đang đợi chờ họ mở ra.

Quả nhiên, bạc thỏi sáng cả mắt cùng rất nhiều cấp lục siêu đẹp.

-"Haha, cảm ơn nhị vị Vương Gia" Lão ta liếc mắt nhìn gia nhân, gia nhân liền hiểu mà khiên cái rương ấy vào.

___

À, cho tui hỏi mọi người nghĩ gì về nhân vật tui xây dựng Ngôn Hy Cẩn vậy? Có thể cho tui biết không, chứ tui thì cũng không biết diễn tả thế nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net